Chương trước
Chương sau
Lòng Tề Khê thực sự hốt hoảng, bởi vậy không nhớ ra cuối cùng mang tâm trạng im lặng xấu hổ thế nào, cùng Cố Diễn bắt xe trở về Cạnh Hợp.
Không biết có phải người mang nhiều tâm sự ảnh hưởng đến sức khỏe hay không, sau khi trở về công ty, Tề Khê cảm thấy không được thoải mái, như thể ăn phải thức ăn hỏng.
Lúc Cố Diễn và Cố Tuyết Hàm đi gặp khách hàng, Tề Khê thực sự khó chịu, gửi tin nhắn cho Cố Tuyết Hàm xin phép nghỉ nửa ngày.
Về nhà không được bao lâu, Tề Khê lại nhận được tin WeChat của Cố Diễn, đầu tiên là hỏi sao Tề Khê xin phép, năm phút sau lại hỏi cô không khỏe thế nào. Có lẽ là vì Tề Khê không trả lời, nửa giờ sau, anh lại nhắn tiếp, hỏi Tề Khê có bị trầm trọng hơn không.
Thực ra Tề Khê đã cảm thấy khá hơn nhưng không biết vì sao, có thể vì không biết dùng cảm xúc thế nào để trò chuyện cùng Cố Diễn, lòng dạ rối bời, cơ bản không thể điều chỉnh lại đàng hoàng, bởi vậy giống như đà điểu đâm đầu vào sa mạc, không trả lời lại Cố Diễn.
Cô bắt tay ngồi vào máy tính, bắt đầu xem từng trang tuyển dụng của các công ty luật lớn để xem có thông báo tuyển dụng hay không, sau khi ghi chú lại định hướng và các đội nhóm của những công ty lớn mà cô cảm thấy hứng thú cùng với hòm thư để gửi sơ yếu lý lịch. Tề Khê bắt đầu dựa vào đó mà sửa chữa, trau chuốt lại sơ yếu lý lịch của bản thân.
Thời điểm chuông cửa reo lên, Tề Khê tưởng là Triệu Y Nhiên, nhưng chờ đến khi cô mở cửa, mới phát hiện người đến là Cố Diễn.
Cậu chàng cầm trên tay một túi to, còn mặc vest, đứng ở cửa như hơi mất tự nhiên. Vì không nghĩ Tề Khê mở cửa nhanh đến thế nên như thể còn chưa điều chỉnh được cảm xúc.
Nhưng thấy Tề Khê, anh lại nhanh chóng nhíu mày: "Sao mà mở cửa cũng không xem trước bên ngoài là ai?" Khóe miệng Cố Diễn phẳng lặng, "Lỡ như ngoài cửa không phải tôi mà lại là tên đầu đường xó chợ thì sao?"
Tề Khê cũng biết bản thân sơ suất nhưng cô không muốn thảo luận vấn đề này với Cố Diễn, vì vậy giả bộ như không nghe, hỏi Cố Diễn, "Sao cậu lại đến đây", chuyển đề tài thành công, sau đó bày ra tư thế tự nhiên mà nhường đường cho cậu vào nhà.
“Không phải cậu không khỏe sau?” Giọng điệu của Cố Diễn thoạt nhìn có hơi mất tự nhiên, cậu đưa cái túi to trên tay cho Tề Khê, "Lúc tôi tan sở tiện thể nhớ đến nên mang cho cậu."
Tề Khê hơi kinh ngạc, nhận lấy cái túi: "Đây là gì?"
Cố Diễn lời ít ý nhiều, nói: "Thuốc."
Tề Khê biết là thuốc, nhưng thuốc gì lại đựng đầy cả một túi to thế này.
Cô mở cái túi ra, phát hiện ra hầu như cái gì cũng có______ thuốc cảm mạo, thuốc hạ sốt, thuốc bao tử, thuốc ho, thuốc dị ứng, thuốc hen. Ngoài thuốc còn có rất nhiều thuốc bổ như canxi, vitamin tổng hợp, thậm chí còn cả Lutein, anthocyanin(*)...
(*)Lutein (Diệp hoàng tố) chất có nhiều trong những rau màu xanh đậm, rất hữu hiệu trong việc phòng ngừa thoái hóa điểm vàng, vốn là tác hại khi mắt bị suy lão.
Anthocyanin: chất hữu cơ có nhiều trong rau củ có màu đỏ, tím đỏ tía, thường được dùng hỗ trợ chức năng dạ dày, giảm mệt mỏi, căng thẳng, tăng khả năng tập trung.
Đối diện với ánh mắt khiếp sợ của Tề Khê, Cố Diễn lại rất bình tĩnh: "Cậu không trả lời tôi, cũng không nói cậu bệnh gì cho nên thuốc gì tôi cũng mua đến. Cậu tự xem mà uống, nếu cần thì tôi đưa cậu đi bệnh viện. Cần đưa cậu đi không?"
Tề Khê xua tay liên hồi: "Không, không cần."
Tề Khê rất muốn tống cổ Cố Diễn đi, bởi vì anh cứ như thế, cảm giác đầu óc nóng lên lại bắt đầu quay trở lại.
Cố Diễn như cũng không biết nói gì, lúc này theo lý hẳn là nên đi rồi, nhưng cậu chàng không biết vì sao lại ngồi xuống, điệu bộ như không định đi, trong bầu không khí ngượng ngùng mà cùng Tề Khê mắt lớn trừng mắt bé.
Cũng may cuối cùng có lẽ Cố Diễn cũng nuốt không trôi bầu không khí thế này, anh lơ đễnh quét mắt về phía chiếc máy tính Tề Khê đặt trên bàn ăn, cùng mớ tài liệu rơi vãi xung quanh, như muốn liều mạng mà tìm chủ đề: "Người cậu không khỏe thì không cần tăng ca, nếu có việc khẩn cấp có thể để tôi làm, tôi..."
Đại khái muốn giúp Tề Khê thu xếp lại, Cố Diễn cầm lấy tờ giấy trên bàn Tề Khê, vô tình liếc qua một cái, sau đó ngây ngẩn cả người.
Anh không thể tin được, nhìn chằm chằm tờ giấy Tề Khê ghi chú địa chỉ email của các công ty lớn có thông báo tuyển dụng, sau đó nhìn Tề Khê: "Cậu muốn đi ăn máng khác à?"
Tề Khê không dự trước sẽ bị Cố Diễn phát hiện, có hơi chột dạ, lại căng thẳng, giật nhanh tờ giấy trong tay Cố Diễn: "Mình, mình xem thôi."
Tiếc là Cố Diễn vẫn bám riết không tha: "Hiện tại thời hạn một năm thực tập của cậu còn chưa hết, cậu định hết một năm, cầm chứng chỉ luật sư rồi đi ăn máng khác?"
Cố Diễn quả thật nói đúng, đây thực sự là dự định của Tề Khê___ chịu đựng thêm vài tháng nhận được chứng chỉ luật sư, hoặc không làm, làm thì phải làm đến cùng, rời khỏi Cạnh Hợp.
Thực tập luật sư cần phải tròn một năm mới được cấp chứng chỉ hành nghề. Mà không có chứng chỉ hành nghề luật sư, có thể nói là khó lòng bay nhảy. Hơn nữa, không nhận được chứng chỉ hành nghề, một khi bỏ đi ăn máng khác, thời gian thực tập trước đó xem như bỏ phí, ở công ty luật mới lại phải tính thêm một năm thực tập, lần nữa xếp hàng. Vì vậy rất nhiều luật sư tập sự mặc dù công ty đãi ngộ không tốt hoặc vô cùng chán ghét bầu không khí ở công ty cũng sẽ cố sống cho qua kỳ thực tập năm đầu tiên. Một khi có chứng chỉ hành nghề, trường học, lý lịch và bối cảnh đủ tốt, nếu tiếng anh cũng tốt thì sẽ vô cùng thuận lợi để đi tìm máng mới.
Chỉ là, việc vừa mới có chứng chỉ hành nghề luật sư đã bỏ ra đi mặc dù là tình huống thường thấy trong ngành nhưng lại là hành vi vô cùng phản cảm đối với giới luật sư. Dù sao ai cũng không muốn học trò mình tự tay bồi dưỡng, mới cầm được chứng chỉ hành nghề đã cao chạy xa bay, rất có cảm giác đầu tư lỗ vốn.
Dù sao Cố Diễn cũng là em trai của Cố Tuyết Hàm, cơ hồ là trong nháy mắt nhìn đến tờ giấy kia của Tề Khê, biểu cảm trên mặt anh lập tức lạnh đi.
Tề Khê cũng biết hành vi này thực sự có lỗi với Cố Tuyết Hàm, nhưng... nếu cô có biện pháp khống chế được lòng mình, ánh mắt mình, cô cũng không muốn bỏ Cạnh Hợp mà đi. Nhưng Cố Diễn lại giống như một chất gây nghiện kiểu mới với độc lực mạnh mẽ, căn bản Tề Khê không thể chống đỡ được.
Đạo đức của bản thân làm cô không thể chen chân đi làm người thứ ba, mà cô cũng không thể chịu đựng được sự hành hạ triền miên khi phải gánh chịu nỗi khổ tra tấn bản thân mỗi ngày.
Cố Diễn như muốn một đáp án, anh nhìn Tề Khê trân trân, giống như sợ bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào trong câu trả lời của cô. Anh nhìn Tề Khê bằng ánh mắt nhất định phải có câu trả lời: "Tại sao? Cậu có ý kiến gì với chị tôi hay là với tôi à?"
Hoàn cảnh này, Tề Khê vừa xấu hổ lại vừa sợ hãi, cô khó chịu, lại bất lực đến muốn khóc.
Vì sao chứ? Còn không phải là vì cậu à.
Tề Khê căn bản không thể nào nói ra miệng, bởi vậy cô chỉ có thể làm ra vẻ trấn định và tự nhiên nói dối: "Mình đối với chị cậu và cậu, còn cả với đội đều không có ý kiến. Mình cảm thấy mọi người đều rất tốt, ở cùng nhau thực sự vui vẻ. Trình độ của chị cậu cũng rất cao, làm cho người ta có thể học hỏi được rất nhiều."
Cố Diễn cau mày, khóe môi cong lên một độ nhỏ vẻ như khó chịu.
Tề Khê tránh nhìn vào mắt anh, cô nhìn vào cái cây trên bệ cửa sổ, bắt đầu bịa chuyện: "Mình lo đi ăn máng khác, đơn giản là cảm thấy phúc lợi đãi ngộ của Cạnh Hợp có hơi thua thiệt. Cậu xem từ khi mình nhận việc đến nay, cũng không có hoạt động team building nào, cũng không tổ chức du lịch. Tóm lại, hoạt động tập thể có hơi kém. Mình thấy bên công ty Đại Kim, mấy hôm trước vừa mới đi du lịch Dubai xong; còn công ty Thành Hiên, cũng có quỹ team building, thường xuyên ra ngoài tụ tập ăn uống giải trí, tuần trước vừa mới đi suối nước nóng về đấy thôi."
Cố Diễn nghe xong, hiển nhiên có chút sững sờ: "Chẳng lẽ là vì vậy?"
Anh dừng một chút, sau đó hạ tầm mắt: "Cho nên lúc trước đột nhiên phải dời chỗ ngồi, đi thang bộ, lảng tránh tôi rõ ràng như vậy, là vì muốn đi ăn máng khác, cảm thấy ngượng ngùng khi thân thiết với tôi, cho nên trước khi đi ăn máng khác thì phải duy trì khoảng cách đúng không?"
Tề Khi nghĩ việc mình làm đã rất kín đáo, nhưng không nghĩ hành vi lãng tránh của mình vẫn rõ ràng như vậy và đã bị anh nhìn ra.
Cô hơi xấu hổ, nhưng may mắn Cố Diễn đã bày lý do ra, Tề Khê vội nương theo bậc thang mà đi xuống: "Ừ, là vậy đó. Dù sao đang làm bạn với cậu, rất thân thiết với cậu, cảm thấy bỏ đi ăn máng khác là phản bội chị cậu, cũng hơi phản bội người bạn là cậu."
Giọng Cố Diễn có hơi nhẹ, như lầm bẩm lầu bầu: "Xem tôi là bạn sao?"
Tề Khê ngăn chặn sự khó chịu trong lòng, vội vàng gật đầu: "Đúng vậy đó!"
Cô vô cùng trịnh trọng: "Nhưng mà, có thể cậu thấy không sao, nhưng mình lại vô cùng để ý chuyện này đó. Mình cảm thấy con người nên kết hợp cả lao động và nghỉ ngơi, nếu có phúc lợi kết hợp thì cũng cảm thấy mong chờ nhiều hơn vào công việc mới. Cho nên mình vẫn rất để tâm đến chuyện cung cấp phúc lợi đãi ngộ. Này không phải nhắm vào cậu và chị cậu, chính là chính sách văn hóa của Cạnh Hợp và mình không hợp nhau!"
Tuy rằng đây là Tề Khê tìm cớ, nhưng phúc lợi đãi ngộ của Cạnh Hợp nhìn chung cũng không được giới luật sư của thành phố Dung đề cao.
Một lần nói chuyện phiếm, qua miệng của các đồng nghiệp, Tề Khê biết được Cạnh Hợp chưa bao giờ tổ chức team building hay du lịch tập thể. Ngoại trừ hội nghị thường niên ở ngoài, công ty Cạnh Hợp hiếm hoi lắm mới có được hoạt động tập thể______ Bởi vì các cộng sự đều là người tương đối chán ghét xã giao, cũng không cảm thấy chủ nghĩa tập thể cần được đặt trên chủ nghĩa cá nhân, cảm thấy mỗi luật sư chỉ cần hoàn thành mục tiêu của bản thân, kiếm tiền giỏi thì tự động sẽ liên kết lại với nhau. Việc gắn kết cơ bản thực sự không phải dựa vào team building mà làm ra được. Thậm chí tổ chức du lịch tập thể vô cùng mất thời gian và sức lực, không có hiệu quả giao lưu mà còn làm cho người ta vô cùng mệt mỏi, không chỉ không có tác dụng tái tạo năng lượng mà còn có thể phản tác dụng, hoàn toàn lãng phí thời gian.
Sau khi Tề Khê vào Cạnh Hợp, vô cùng đồng tình với truyền thống này của Cạnh Hợp. Chỉ là không nghĩ đến chính mình bây giờ lại phải nói dối rằng mình vì không ủng hộ điểm này nên mới phải rời bỏ cương vị làm việc.
Đối với truyền thống tốt đẹp này, Cố Diễn dĩ nhiên cũng biết.
Quả nhiên, Tề Khê nói chuyện này ra, đại khái Cố Diễn không thể phản bác. Anh cũng mím môi không nói, im lặng một lát, cậu chàng mới lại mở miệng_______
"Nếu có phúc lợi cậu sẽ không đi?"
Cố Diễn nhìn chăm chăm Tề Khê bằng ánh mắt chuyên chú lại thật lòng, có lẽ anh không có tâm tư gì khác, nhưng Tề Khê lại mang tâm địa bất chính, sẽ không thể bình thản như vậy mà đối diện với Cố Diễn. Cô dời tầm mắt đi, như thể chạy trối chết, gật đầu lung tung, nói năng cũng có chút lộn xộn: "Ừ, có phúc lợi như vậy sẽ không đi. Không có phúc lợi thì không được."
"Vậy cậu không cần đi rồi."
Tề Khê ngẩn người: "Cái gì?"
Điệu bộ Cố Diễn vô cùng bình tĩnh, anh mấp máy môi, lúc này tầm mắt đã dời đi, cậu chàng hắng hắng giọng, âm thanh cũng có chút mất tự nhiên: "Đúng lúc mấy hôm trước tôi nghe chị tôi nói, gần đây có thể phải cải cách chế độ phúc lợi, chị ấy cũng phát hiện vấn đề cậu nói. Nếu không có gì ngoài ý muốn, sắp tới sẽ có một số hoạt động thích hợp."
Anh nói xong, lúc này mới nhìn Tề Khê lần nữa, sau đó nhìn chuyên chú vào mắt cô, từng chữ từng chữ mà nói: "Cho nên Tề Khê, cậu không cần đi nữa, công ty luật khác có, Cạnh Hợp cũng có, nếu đối với đội nhóm của Cạnh Hợp không có điểm gì bất mãn, có thể ở lại không?"
Cố Diễn nói đến đây, lại dời mắt đi: "Nếu cậu cứ vậy mà đi, đối với chị tôi mà nói là không công bằng. Chị ấy dìu dắt cậu, cũng tận sức tận tình cho cậu tài nguyên án. Tôi là em chị ấy, dĩ nhiên phải ngăn ngừa người trong đội chị ấy bị hao hụt. Tôi cảm thấy chị ấy chắc chắn không muốn cậu bỏ đi."
Cậu chàng bổ sung thêm: "Chị ấy khen ngợi cậu rất nhiều lần, còn cho cậu mượn căn hộ ở đỡ, cậu lại bỏ đi như vậy, là đã kích rất lớn đối với chị ấy."
Tề Khê không có cách nào phản bác, cô chỉ có thể phiền muộn mà vặn vẹo góc áo, cắn môi nói: "Nhưng mà không có phúc lợi theo lời mình nói còn là..."
Đồng sự ở công ty Cạnh Hợp còn nói, lúc mới gia nhập, phía các cộng sự cũng không phải chưa từng nghĩ đến cải cách, nhưng đều bị phản đối và trấn áp. Chế độ của một công ty luật hạng nhất, làm sao có thể dễ dàng mà thay đổi và phủ định?
Tề Khê khẳng định Cạnh Hợp không thể thật sự gia tăng phúc lợi, bởi vậy hạ quyết tâm dùng chuyện này làm cớ.
Nhưng lời của Tề Khê cuối cùng không thể nói xong vì Cố Diễn đã chặn ngang cô______
"Sẽ có phúc lợi."
Giọng điệu của Cố Diễn chắc chắn mà kiên trì. Anh dùng đôi mắt đen thâm thúy mà đẹp đến phạm quy của mình mà nhìn Tề Khê đăm đăm, như một vị pháp sư cao tay ấn thốt ra một câu thần chú làm cho pháp sư cấp bậc thấp hơn không thể chống cự lại______
"Cho nên cậu vẫn cứ đừng đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.