Editor: tu tai
Các đồng nghiệp cũng chỉ là quen biết xã giao, sau khi tôi trả phép đi làm lại nhiều nhất cũng chỉ chúc mừng một chút, cũng không có người truy hỏi căn nguyên về việc kết hôn của tôi.
Tôi từ chối xe nhà họ Úc sắp xếp cho tôi, vẫn ngồi xe buýt đi làm như bình thường, loại vô danh tiểu tốt lai lịch khó lường như tôi vốn dĩ dễ dàng khiến cho người nói xấu, vẫn là bảo trì phong cách cẩn thận chặt chẽ khiêm tốn tương đối an toàn.
Công việc ở trường học không nhiều, tôi có thời gian liền đến bệnh viện tâm thần thăm mẹ.
Không ngờ trong hành lang của bệnh viện, lại đụng phải Nhạc Xuyên.
Tôi dừng bước theo bản năng, anh ta đi từ phía đối diện tới, cả người cũng chợt cứng lại.
Ý niệm đầu tiên còn là không chịu tranh khí muốn trốn tránh, nhưng quay đầu lại không có đường, tôi hít sâu một hơi, ưỡn ngực đi về phía anh ta.
"Tân Nghiên......" Cuối cùng anh ta vẫn không có để mặc cho tôi đi mất.
"Sao anh lại ở đây?" Tôi tỏ vẻ kinh ngạc, "Đây cũng không phải là nơi mà người bình thường nên tới."
"Cố ấy...... Chứng u buồn sau sinh."
Anh ta chỉ nói ngắn gọn một câu liền cúi đầu.
Mặc dù mặc một bộ âu phục màu xám tro của người thành đạt, nhưng nhìn qua tinh thần của anh ta lại cực kỳ uể oải.
"Tạ Vũ Nam? Chứng u buồn sau sinh?" Tôi kinh ngạc mở to hai mắt, giống như vô cùng đồng tình cùng ân cần đối với người bạn tốt nhất thời đại học của tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-co-quyen-giu-im-lang/23500/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.