Edit: Thích Cháo Trắng
Anh ta không nói lời nào, hô hấp nặng nề, đột nhiên gắt gao ôm tôi vào trong ngực, hơi rượu trong miệng nặng nề phun lên mặt tôi.
"Làm gì vậy!" Tôi dùng sức lực toàn thân cố đẩy anh ta ra.
Bên kia rừng cây dường như có động tĩnh, nhưng đã không nhìn thấy bóng dáng của Tạ Vũ Nam nữa, tôi vội vàng còn muốn chạy tới, lại bị Nhạc Xuyên gắt gao níu lại.
"Tại sao lại đối xử như vậy! Chúng ta, thế giới này, tại sao lại muốn làm như vậy!" Tiếng gào thét của anh ta nghe như tràn ngập tuyệt vọng.
Tôi dùng sức gỡ ngón tay của anh ta ra: "Buông ra! Nhạc Xuyên, anh uống say rồi!"
Anh ta không chịu buông tay ra: "Là muốn cho anh phát điên, bộ dạng cùng anh ta mới vừa rồi kia, là muốn ép cho anh điên có đúng hay không!"
Tôi lập tức bác bỏ lời anh ta: "Đó là chồng của tôi! Có chồng, có vợ, Nhạc Xuyên, chuyện của chúng ta đã qua rồi, là tự mình ép mình mà thôi!"
Anh vô cùng ảo não, tựa như nói mơ: "Đúng, là lúc trước không chịu đựng...... Không nên rời đi, Tân Nghiên, anh thật sự không nên rời đi!"
Tôi cảm thấy thật hoang đường: "Lúc này nói lời như vậy đã không còn chút ý nghĩa nào nữa rồi, Nhạc Xuyên, chuyện đã qua, tôi cũng đã không còn muốn tiếp tục quẩn quanh vấn đề này nữa, chẳng lẽ anh còn không thể buông tay sao!"
"Buông tay......" Anh đổi thành thấp giọng ngập ngừng: "Em có biết, những năm vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-co-quyen-giu-im-lang/1873590/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.