Edit: TranGemy
Anh có vẻ đã suy tính rất kỹ càng: “Anh nghĩ qua rồi, mỗi ngày chỉ làm hai bàn, mỗi bàn chỉ dành cho hai người, mà nhất định phải là vợ chồng hoặc tình nhân, em xem thế được không?”
Tôi chỉ biết lắc đầu bừa, ai ngờ anh đã sớm có chuẩn bị rồi: “Bây giờ nhìn còn chưa ra sao, chúng ta mời một nhà thiết kế giỏi về thiết kế lại toàn bộ, nhất định sẽ không kém nhà hàng kia chút nào!”
Tôi chỉ biết dở khóc dở cười, bảo anh: “Em chỉ tùy tiện nói ra thôi mà!”
Thế nhưng anh lại rất nghiêm túc: “Có ý tưởng thì phải làm chứ, ngay từ đầu anh đã thấy chủ ý này không tệ rồi!”
Anh còn chia sẻ kế hoạch với tôi một cách rất nghiêm túc: “Em mua sắm đồ đạc, phí thuê nhà thiết kế và trang trí, dùng tiền tiết kiệm của anh, chắc là đủ.”
Tôi kinh hãi hỏi lại: “Dùng tiền tiết kiệm của anh?”
Anh có chút xấu hổ nói: “Trợ lý Đông nói tiền lương của anh với tiền thưởng cũng không có động tới, đề nghị có thể để đầu tư vào cái gì đó, anh cảm thấy ý tưởng đó của em không tệ, giao cho em xử lý được không?”
Tôi thật sự nói không nên lời nữa rồi: “Em? Tiền lương của anh, sao lại giao cho em chứ?”
Anh nói như thể đây là chuyện rất hợp tình hợp lý: “Trong một gia đình, dù sao cũng phải có người quản lý tiền bạc chứ! Bình thường mọi người không phải đều như vậy sao?”
Tôi cảm giác như bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-co-quyen-giu-im-lang/1873582/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.