Không gian bên trong lộ ra trước mắt, rộng lớn và có chút… u ám.
Xe ngày càng tiến vào sâu, cô thấy những hàng dài người mặc áo của quân đội chạy một cách thẳng đều. Tiếng hò hét vang lên không ngừng: “1, 2, 1,2…”
Sơ Vũ nuốt nước bọt, mắt nhìn chằm chằm vào những người đó.
“Sợ à!” Có một tiếng vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
“Không!” Cô vẫn nhìn bên ngoài chỉ đáp lại Lục Cảnh một câu ngắn gọn, giọng điệu tự tin cùng với ánh mắt kiên định. Lục Cảnh cũng không nói gì, chỉ liếc nhìn một chút rồi tập trung lái xe.
Những người ngoài kia đang tập chạy cũng thấy xe của thiếu tá Lục về, lại nhìn thấy bên trong có một cô gái đang nhìn chăm chú vào bọn họ, kích động muốn chạy đến xem người con gái lạ ở trong thiếu tá là ai, chỉ tiếc người chỉ huy tức giận, mắng bọn họ không có liêm sĩ.
Sơ Vũ không thấy được cảnh náo loạn ở bên ngoài bởi vì cô đã đánh mắt vào bên trong, nhìn chằm chằm vào Lục Cảnh.
Đã đến chỗ đậu xe, cả ba người đều đi xuống, cô nhìn xung quanh, ở đây không tồi, chỉ có điều, ở đây cách biết với thế giới bên ngoài bằng tường thành khá cao, khó leo qua được.
“Đi theo tôi”Lục Cảnh một tay cầm áo khoác, một tay đóng cửa thật mạnh rồi quay lại đi mất hút.
Cô và Diệp Thanh nghe lời đi theo rất nhanh.
Anh đi một cách bình thản, giọng trầm ấm vang lên: “ Lát nữa, gặp thượng tướng Lục phải chào kiểu quân đội, đứng nghiêm chỉnh, nếu ông ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-co-nghe-thay-tieng-gio-thoi/1653502/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.