*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Cảnh dường như đã quen cảnh Diệp Thanh lải nhải bên tai mình, anh không một chút khó chịu lên tiếng:" Diệp Thanh! Cô bé này bị thương, chúng ta nên dẫn về rồi từ từ dưỡng thương cho cô bé!
"Cái gì" Diệp Thanh có chút không tin, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Lục Cảnh.
Lục Cảnh biết Diệp Thanh hoảng hốt vì điều gì. Từ trước đến giờ, anh vẫn luôn là người rất thương những số phận nghèo khổ, nhưng anh sẽ không bao giờ giữ lại bất kì người nào, chỉ đưa đi khám, cho tiền, chỉ vậy thôi.
Nhưng lần này lại khác, anh tận mắt thấy cô bé cầm miếng đá dưới chân, từ từ nhảy lên lưng của Bắc Kiều, phỉ nhổ hắn. Anh cảm thấy cô bé này rất có tiềm năng, thích hợp ở quân đội để từ từ bồi dưỡng.
"Cậu không cần biết đâu, cứ dẫn cô bé này lên xe trước đi." Lục Cảnh hất cầm về phía Sơ Vũ rồi nói với Diệp Thanh.
Diệp Thanh dù không hiểu vì sao Lục Cảnh lại làm vậy, nhưng cũng làm theo ngay.
Sơ Vũ bây giờ cũng cảm thấy đầu óc hỗn loạn, cô vốn định cầu cứu xong rồi chạy đi, ai ngờ bị anh chàng thiếu tá này giữ lại, còn nói cái gì mà dưỡng thương???
Thấy Diệp Thanh đang tới gần mình hơn, Sơ Vũ vội lau nước mắt, nhìn Diệp Thanh bằng ánh mắt đáng thương:"Chị Thanh ơi, em không cần đi dưỡng thương gì đó đâu ạ, chỉ là bị xước thôi, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-co-nghe-thay-tieng-gio-thoi/1653494/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.