Nhìn thấy Tuấn đang nằm thở nặng nhọc trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi. Mẹ Tuấn lặng lẽ bước ra ngoài nhường không gian cho họ. Nhìn thấy anh tiều tụy khác hẳn hôm qua đi với mình, Chi che miệng kìm nén cho mình không khóc. Đứng chết lặng rất lâu, cô mới dám lại gần nắm lấy tay anh.
Tuấn nặng nhọc he hé mắt nhìn, anh mỉm cười với đôi môi khô khốc, tái nhợt:
- Xin lỗi, hôm nay anh lại thất hứa với em rồi.
Chi nắm tay bàn tay lạnh buốt của anh áp lên má mình, khẽ mỉm cười:
- Không sao đâu… đợi anh khỏe lại chúng ta sẽ đi phải không?
Tuấn lặng lẽ gật đầu, anh chạm những ngón tay gầy của mình lau giọt nước mắt vừa lăn dài trên má Chi.
- Hôm qua anh rất vui, thật may vì anh đã hẹn gặp em. Cảm ơn em.
Nước mắt cứ thi nhau rơi, Chi hôn lên bàn tay anh. Lúc này cô thực sự thấy sợ, dù muốn mình mạnh mẽ nhưng trái tim cô đau muốn ngừng đập.
- Anh à! Em xin lỗi…thực sự xin lỗi.
Cô khóc nấc lên, trong lòng đau nhói, nắm chặt lấy bàn tay của anh khiến nó đẫm nước.
- Chi à, đừng khóc…Cuộc đời anh dù ngắn ngủi nhưng thật sự là cuộc đời đáng sống. Anh đã được bên người mình yêu, được làm những gì mình muốn nên không có gì hối tiếc cả. Điều anh hối tiếc nhất là đã không đủ can đảm để thú nhận với em thôi…người phải xin lỗi là anh…hãy tha lỗi cho anh được không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-co-con-yeu-em/2574363/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.