Chi ngồi ngắm nhìn con say ngủ, Tùng không nhạy bén chứ cả ba mẹ và cô đều thấy Bon giống Tùng, từ ánh mắt đến nụ cười của con. Nhiều lần ba mẹ gặng hỏi nhưng cô đều tìm cách lảng tránh. “ Bon à, hãy tha lỗi cho mẹ nhé! Mẹ sẽ yêu con bù cả tình yêu của ba con nữa.”
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của Chi, nhìn thấy số điện thoại của Tuấn, lòng cô vui mừng nhưng giọt nước mắt đã trượt xuống hai bên má:
- Anh Tuấn, em nghe đây… anh đang ở đâu?
- Em khỏe không? Chúng ta gặp nhau được chứ?
Chi lau nước mắt, đứng bật dậy, gật đầu lia lịa:
- Vâng, được, anh ở đâu em sẽ đến ngay.
- Hãy đến nơi anh cầu hôn em được chứ?
- Vâng, em đến ngay.
Chi vội vàng gọi điện cho ba mẹ về trông bé Bon giúp. Cô kiểm tra sữa dự phòng trong tủ lạnh cho con rồi chuẩn bị cho mình thật tươm tất. Cô lấy chiếc váy ngày xưa Tuấn thích ra mặc. Thật may gần đây cô đã giảm được cân nên vẫn mặc vừa nó.
Chi hồi hộp đứng bên nhà thờ, ngó nghiêng tìm Tuấn. Phải rất lâu sau, Tuấn xuất hiện với nụ cười trên môi. Anh mặc chiếc áo len cao cổ trắng, quần kaki chạm mắt cá màu be, khoác chiếc áo măng tô sáng màu, đó chẳng phải là quần áo cô mua cho anh. Tuấn lững thững lại gần Chi, ánh mắt anh vui vẻ, ấm áp:
- Chào em, xin lỗi vì đường kẹt xe quá! Em chờ anh lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-co-con-yeu-em/2574360/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.