Tuấn nhìn Tùng chằm chằm, bỗng chốc bật cười thành tiếng:
- Ông tin cái kết quả này sao? Vậy là ông không hiểu Chi rồi.
- Không, tôi không tin nhưng lúc này mà ép Chi chỉ khiến cô ấy thêm đau khổ mà thôi. Tôi sẽ không bỏ rơi cô ấy đâu nhưng trước mắt, ông hãy gặp Chi đi. Đừng làm cô ấy thấy bản thân là kẻ không ra gì nữa. Tôi cũng cần cho Chi thời gian tiếp nhận mình. Tuần sau tôi về Mĩ một thời gian rồi sẽ quay lại. Coi như ông gặp Chi vì tôi đi.
- Ông nhìn tôi xem…liệu gặp rồi có khiến Chi thấy đau khổ hơn không? Từ đầu đến cuối, tôi là người gạt cô ấy. Bây giờ gặp lại, tôi biết nói gì với cô ấy chứ?
Tùng nhìn Tuấn an ủi:
- Nếu ông không nói ra thì làm sao Chi biết được. Hãy nói những gì cần nói thôi. Thời gian của ông không còn nhiều, hãy sống vui vẻ bên cô ấy để Chi chấp nhận được việc ông rời xa cô ấy. Nếu ông không gặp, tôi e là cả đời này, cô ấy sẽ sống trong tội lỗi thôi.
Tuấn nhìn Tùng hoang mang, anh chưa từng nghĩ đến việc này. Mấy lần nhìn Chi cứ đến cầu xin mẹ thì anh chỉ nghĩ không gặp lại thì cô sẽ quên, không nhìn thấy anh như này sẽ không làm cho cô ấy khó xử nhưng có lẽ lại là một sai lầm.
Tùng đứng dậy, vỗ vai Tuấn:
- Nếu còn một ngày để sống thì tôi cũng muốn bên người tôi yêu. Ông hãy nghĩ kĩ lời tôi nói trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-co-con-yeu-em/2574356/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.