Đỗ Tiểu Mạn sợ cảm mạo, rất sợ, vì nó sẽ khiến đầu lưỡi của cô bãi công, đến mức dường như cô không thể nếm được vì gì, ảnh hưởng nghiêm trọng đến thủ nghệ của cô. Cô cảm giác mình cháy sạch, miệng đắng lưỡi khô, nhưng lại run không ngừng vì lạnh.
“Có muốn uống nước hay không?” Mơ mơ màng màng nghe thấy bên tai có người nói chuyện, sau đó môi cô chạm vào chén nước, cô ừng ực uống một hơi, “Còn không thoải mái ở đâu không?”
“Lạnh. . .”
Hình như cô nghe thấy tiếng gầm gừ, “Đáng chết! Không phải bảo tiêm xong là hạ sốt sao?” Sau đó cô lại vô lực ngất đi.
Đợi Đỗ Tiểu Mạn tỉnh lại lần nữa, bên ngoài trời đen như mực, trong tay có cái đầu xù xù. Cô không tự chủ lộ ra nụ cười thật lòng, xem ra ông chủ Mạnh một ngày kiếm bạc tỷ trông chừng bên mép giường cô thật lâu. . .
Aiz, lại ở cùng với anh, cô tuyệt đối sẽ ỷ lại vào anh! Không được, tuyệt đối không được!
Đỗ Tiểu Mạn mới ngẩn người vài giây, Mạnh Cảnh Vấn đã thức dậy, anh thấy cô ngồi ngốc ở đó, lập tức không khách khí vỗ ót cô một cái.
“Á! Đau quá!” Cảm động trong nháy mắt không còn, Đỗ Tiểu Mạn không cam lòng yếu thế đập lại.
“Rất tốt, rất có lực.” Mạnh Cảnh Vấn thở ra một hơi, đứng thẳng người lên bẻ bẻ cổ tay.
Cô cố gắng nuốt nước miếng, làm ướt yết hầu khô khốc, “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Trời sắp sắng, em ngủ tiếp đi, tôi gọi người ta đưa chút đồ ăn qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-tham-an/56107/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.