Hơn 2 tiếng sau, phòng cấp cú mới tắt đèn. Bác sĩ bước ra dáng vẻ có phần thận trọng, khiến ai cũng căng thẳng.
Bố anh run rẩy lên tiếng.
-Con tôi… Thế nào rồi bác sĩ?
Bác sĩ gật đầu, điềm tĩnh.
-Đã không sao? Phần đầu chấn thương không quá nghiêm trọng, nghỉ ngơi nhiều sẽ hồi phục. Người nhà không cần quá lo lắng!
Bốn người, sau khi nghe bác sĩ nói xong giống như được trút đi tảng đá đè nặng trong lòng.
Bố anh gật đầu.
-Cảm ơn bác sĩ!
Bà Tâm chắp tay lên.
-Cảm tạ trời đất, con trai tôi được bình an vô sự!
Sắp đến giao thừa rồi, nhưng 28 tết mọi người lại ở trong bệnh viện túc trực bên anh. Sức khoẻ vẫn chưa hồi phục, Lâm Hạo nằm trên giường bệnh vẫn còn hôn mê, sắc mặt có phần trắng bệt.
Trên trán quấn băng xung quanh, che đi phần trán cao của anh.
Ai nhìn thấy cũng đau lòng.
Bố tôi lên tiếng.
-Thằng Hạo không sao là tốt rồi! Chuyện này tạm thời đừng cho con Hân biết, tôi sợ nó sẽ lo lắng thái quá lên… Đợi đến khi thằng Hạo tỉnh, thì tự động về gặp nó.
Ba người còn lại điều đồng tình với quyết định này.
****
Ngày 29 tết…
Trời chuyển lạnh, tôi mặc một chiếc áo len thật dày chuẩn bị ra ngoài đã nghe giọng ông bố truyền đến.
-Ái Hân! Đi đâu vậy con?
-Con đến Đức!
Hai ông bà ngồi ở sofa liền bất ngờ.
Cái gì?
Mẹ tôi chớp mắt kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-nhu-y/2653813/chuong-22.html