Về lại sài gòn, lại bắt đầu với ngày thứ 2 đầu tuần bận rộn. Hoàn thành xong cả đóng văn kiện, cuối cùng đến trưa cũng nhẹ cả người.
Hôm nay, có chút yên tĩnh hơn mọi khi thì phải. Vì hình như sáng giờ tôi chẳng nghe thấy tiếng của Bảo Châu đâu.
Tôi đứng lên đảo mắt tìm kiếm.
-Mọi người ơi! Thấy Bảo Châu không?
Mọi người trong nhóm lắc đầu. Phong ngờ nghệch lên tiếng.
-Chị Ái Hân! Hôm qua em nghe chị Lan trưởng phòng mắng chị ấy rất lớn tiếng, chị ấy buồn cả ngày luôn…
Tôi cau mày.
-Vì chuyện gì thế?
Phong ngập ngừng.
-Bản hợp đồng gửi đến cho khách hàng bị sai sót khá nhiều chỗ, chị cũng biết tính chị Lan rồi, chị ấy rất khó tính… Mắng hơi nặng lời!!
Tôi lo lắng, liền lấy điện thoại ra gọi vào số của nó. Bảo Châu vẫn không nghe máy…
Tôi tìm kiếm một lúc, cuối cùng thì phát hiện Bảo Châu ở trên sân thượng của công ty. Vừa đặt chân đến đã nghe tiếng nó thúc thít.
-Trà sữa nè! Mua cho mầy đấy.
Tôi đem ly trà sữa đến đưa cho Bảo Châu, nó quẹt nước mắt.
-Ai bảo mầy lên tìm tao thế?
Tôi lơ đãng nhìn nó mà đau lòng.
-Mầy hơi đâu lại để ý đến lời của chị Lan nói, chị ấy xưa nay là vậy. Mắng xong thì thôi, mầy buồn cái gì?
Tôi tức tưởi.
-Chị ấy mắng tao không có não đó, nghe có tức không? Rõ ràng là công việc của cả nhóm cùng làm, nhưng đến khi trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-nhu-y/2653797/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.