Hôm sau, trời trong lành.
Ánh nắng rực rỡ xuyên qua bức rèm che kín căn phòng, một khoảng mênh mông ấm áp.
Ánh nắng ngày mùa thu bao giờ cũng chói chang, tuy rằng lá đã rụng ngập đường.
Tôi thức giấc, theo phản xạ nhìn lại chính mình đang nằm trên giường của anh. Hôm qua cả đêm tôi đều ở bên cạnh anh không về nhà, chính mình ngủ quên từ lúc nào cũng không hay.
Tiếng nước chảy trong nhà tắm truyền đến, Lâm Hạo tắm xong bước ra ngoài. Toàn thân quần áo chỉnh tề, mang theo mùi hương cơ thể quen thuộc.
-Dậy rồi sao? Hôm qua anh say đến chẳng biết gì, không ngờ em lại ở đây cả đêm với anh. Làm phiền đến em rồi!
Tôi nhìn anh đang dùng khăn lau tóc, mái tóc rũ rượi đó vẫn không làm mất đi vẻ đẹp vốn có của anh. Đột nhiên liếm môi, nhớ đến nụ hôn tối hôm qua khiến tôi nóng bừng.
Anh từ đâu áp sát đến.
-Em sao vậy? Hôm qua anh có làm gì quá đáng không?
Anh nheo mắt, gương mặt đẹp trai có chút đùa cợt áp sát lại gần. Tôi nuốt nước bọt…
-Không có…
Anh cười, chủ động đặt lên trán tôi một nụ hôn của sáng sớm.
Trong giây phút bồi hồi, chuông điện thoại của tôi vang lên cắt ngang sự ấm áp.
Tôi hoảng sợ nghe máy, là mẹ gọi.
-Ái Hân! Mầy lại không về nhà nữa à… Mẹ đợi mầy cả đêm có biết không? Đang ở đâu hả???
Giọng mẹ đanh thép, tôi phát run.
-À, dạ, mẹ… Hôm qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-nhu-y/2653792/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.