“Mẹ... mẹ ơi... con đói rồi...” Hai bàn tay mũm mĩm kéo kéo váy ngủ của Cốc Tử, khuôn mặt phụng phịu chờ đợi trông đến thương, cái đầu bé bé xinh xinh lắc đi lắc lại không ngừng trên đùi của Cốc Tử, trông như thể sắp nổi cáu.
Cốc Tử không rời mắt khỏi máy tính, những ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím, cô nhẹ nhàng nựng con, “Mẹ đang bận làm vài thứ, sắp xong rồi đây. Con yêu, con đi xem tivi một lát đã nhé!”
Cốc Dược đi quanh phòng một vòng, nó mở ra mở vào cánh tủ lạnh mấy lần mà chẳng tìm thấy thứ gì để ăn, cái miệng chu lên, mặt nó xị ra. Lát sau, nó chau mày rồi lại chạy tới lay chân mẹ: “Mẹ ơi, con đói lắm rồi, đói... đói... đói lắm rồi...”
Cốc Tử bị cậu con quấy rầy không thể tiếp tục viết thêm được gì nữa, cô thở dài rồi đành để cho nam chính trong cuốn tiểu thuyết của mình tạm ngồi đó chờ đợi với bao vướng mắc đều chưa tháo gỡ được.
“Ông nỡm, mẹ đi nấu cơm cho ông ngay đây!” Nói rồi, cô vội đứng lên, kéo cậu con trai cùng vào bếp làm phụ tá cho mình. Cốc Tử lấy một nắm đậu cô-ve ra đưa cho con và đặt bên cạnh một cái bát nhỏ, “Cốc Dược, con bóc đậu cho mẹ, mẹ nấu món ăn nhé! Hôm nay mình ăn gì con, khoai tây xào thịt bò hay đậu xào thịt nhỉ?”
“Con vẫn muốn ăn cà om dầu cơ.” Cốc Dược nghển cổ lên vòi vĩnh mẹ, Cốc Tử gật đầu, với tay lấy cái tạp dề đeo vào người. Cô vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-nho-dang-yeu-cua-toi/120544/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.