Ông lão vừa giấu giếm giúp cháu gái, vừa vui vẻ mời Trần Hạo vào nhà.
Đồng thời trong lòng ông ấy còn khen ngợi cháu gái của mình có mắt, coi trọng người hoàn hảo như Trần Hạo.
Nếu thật sự có thể biến Trần Hạo thành cháu rể, Lâm Dạ Bạch cho rằng sẽ tuyệt vời hơn.
Trần Hạo thì tức sầm mặt lại, sao còn không rõ hai ông cháu có mục đích gì? Lúc Lâm Vũ Nặc nháy mắt ra hiệu đã bị anh nhìn thấy rõ ràng, Trần Hạo hiểu ra vì sao vừa nãy đến cửa, cô nàng này lại khẩn trương hẳn lên.
Nghĩ rõ ràng những điều này, Trần Hạo chỉ cười khổ mà không vạch trần, nếu đã đến rồi, anh sẽ thuận tiện khám bệnh cho Lâm Dạ Bạch vậy.
Bệnh tim của Lâm Dạ Bạch khôi phục không tệ, Trần Hạo thuận tay kê cho ông ấy mấy đơn thuốc điều trị cơ thể.
Sau đó, ba người nói chuyện phiếm nửa giờ, Trần Hạo mới tạm biệt rời đi, Lâm Vũ Nặc ra tiễn.
Tới cửa, Lâm Vũ Nặc lưu luyến không rời lôi kéo Trần Hạo, nói: “Đại thần, anh đã đồng ý sẽ dạy tôi, đừng nói là không tính gì hết đấy nhé!”
Trần Hạo cười một tiếng: “Tôi chỉ đồng ý dạy phương pháp cho cô thôi, chứ thật sự không dạy riêng được, tôi đi trước đây!”
“Đại thần...”, Lâm Vũ Nặc đứng ở phía sau Trần Hạo muốn nói gì đó, lại không biết bắt đầu từ đâu.
Trần Hạo quay đầu nhìn cô ấy, nhẹ nhàng vẫy tay, đi ra khỏi sân nhà họ Lâm.
Lâm Vũ Nặc lẳng lặng nhìn bóng lưng anh chậm rãi biến mất trong tầm mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1129264/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.