“Ông Vu cứ yên tâm, tôi hứa sẽ viết bảng kiểm điểm dài mười ngàn chữ, đến lúc đó tôi sẽ gửi lên cho ông Vu, ông hài lòng rồi tôi sẽ tổ chức cuộc họp để phân tích về tội lỗi của mình, kiểm điểm lại một lần nữa để răn đe bản thân!”, Hồ Tĩnh ton hót nói.
Vu Thừa Dân liếc nhìn Trần Hạo, không biết anh đã hài lòng với cách giải quyết này chưa.
Về phía Hồ Tĩnh, Trần Hạo tỏ thái độ mềm mỏng khiến ông ta nhìn thấy hy vọng, giờ anh không nói gì, ông ta lại bắt đầu nịnh bợ, nào là tự trách, nào là có lỗi với quốc gia nhân dân gì gì đó.
Vu Thừa Dân cũng đã thế rồi! Ông ta năn nỉ nịnh bợ có là gì?
Thấy Hồ Tĩnh nói đến mức miệng đắng lưỡi khô Trần Hạo mới buông tha cho ông ta, khinh thường vẫy tay: “Cút đi!”
Hồ Tĩnh như được tha bổng, đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, vội vàng chào hỏi Mễ Giang Hàn và Vu Thừa Dân rồi xám mặt bỏ trốn.
Hồng Bình tĩnh cũng không thể ở lại đây sau khi mọi thứ đã hạ màn nên chào hỏi ra về: “Anh Trần, ông Vu, ông Mễ, tôi cũng xin phép về trước!”
Trần Hạo chẳng thèm để ý tới như thể anh ta hoàn toàn không tồn tại, nói với Vu Thừa Dân: “Ông Vu ngồi đi, ông đứng thế này không hay lắm, nhỡ đâu người ta nhìn thấy lại bảo Trần Hạo tôi không biết lễ nghĩa! Lão Mễ cũng ngồi xuống đi!”
Trần Hạo không quan tâm thì ai rảnh đâu mà đi để ý tới Hồng Bình?
Hồng Bình xấu hổ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1129250/chuong-578.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.