Hồ Tĩnh nghĩ, chắc là không đâu? Trước đó ông ta có đã điều tra, Cửu Khúc chẳng có ai chống lưng cả.
Mễ Giang Hàn bước vào, nhìn Hồ Tĩnh thản nhiên nói: “Tôi với ông Vu đến đây để xem Cửu Khúc, tiện thể làm quen với cậu Trần đâu, không ngờ lại trông thấy cảnh này, lão Hồ à, những lời ông nói lúc nãy là thật lòng đấy hả?”
Hồ Tĩnh lập tức cảm thấy bất an, lời Mễ Giang Hàn nói chất chứa sự mỉa mai.
Ông ta lập tức bày ra vẻ mặt xấu hổ nói: “Tôi chỉ suy nghĩ cho nền kinh tế của Hải Dương mà thôi, kinh tế tốt thì đời sống người dân mới ấm no được!”
“Suy nghĩ cho nền kinh tế là buộc người ta phải hợp tác góp vốn? Thế hả?”, Mễ Giang Hàn nói với giọng kỳ lạ.
Bây giờ Hồ Tĩnh rất muốn chửi mẹ nó, câu nào của Mễ Giang Hàn cũng đâm thẳng vào chỗ đau của ông ta, thế nhưng chức cao đè chết người, huống hồ chi ngoài Mễ Giang Hàn ra ở đây vẫn còn một Vu Thừa Dân mặt âm u nãy giờ chưa lên tiếng nói chuyện!
Bấy giờ, Hồ Tĩnh hối hận xanh cả ruột! Nếu ông ta biết Cửu Khúc có hai người này chống lưng thì dù có gan to bằng trời ông ta cũng không dám tới gây chuyện.
Vu Thừa Dân hờ hững nói với Hồ Tĩnh: “Hồ Tĩnh, ông thật sự nghĩ cho việc phát triển nền kinh tế ư? Sao tôi lại thấy ông đang cố gắng vì cái chức vị của mình thế nhỉ? Chúng tôi đến đây cả buổi trời rồi, những lời các người nói nãy giờ tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1129248/chuong-576.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.