Đương nhiên, Trần Hạo cũng sẽ không vu oan Mạc Tiểu Nhiễm thật, thấy cô ta chịu thua thì lập tức trở mặt: “Đúng! Hẳn là hiểu nhầm, vừa rồi tôi không nghe rõ!”
Lúc này người xung quanh mới chậm rãi tản ra, Mạc Tiểu Nhiễm lôi sát thủ đã gần chết trên mặt đất lên, hung dữ trừng mắt nhìn Trần Hạo: “Anh có gan thì cứ chờ đó cho tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ điều tra rõ chuyện của anh!”
Sau đó, nữ cảnh sát bá đạo kia trút tất cả cơn giận lên trên người tên sát thủ đáng thương, ném hắn ta lên xe rồi lái xe mà đi.
Rất nhanh cảnh sát đã lấy khẩu cung đơn giản cho Trần Hạo và Giang Ngạo Tuyết, rồi cũng để cho hai người rời đi.
Trần Hạo nhìn Giang Ngạo Tuyết, nói: “Đừng lo lắng, tôi đưa cô về nhà!”
Giang Ngạo Tuyết nặng nề tâm sự, gật đầu.
Sau khi lên xe, Trần Hạo khởi động lái về nhà Giang Ngạo Tuyết, trên đường cô ấy vẫn còn thấy lo lắng.
Trần Hạo biết Giang Ngạo Tuyết đang lo lắng cái gì, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ cô đã hiểu được cậu ta chưa? Biết vì sao cậu ta không qua lại với cô chưa? Cậu ta sợ liên lụy đến cô, sợ cô gặp nguy hiểm!”
"Nó có thể không làm những chuyện này mà, tôi có thể cho tìm cho nó một công việc ổn định, cứ sống một cuộc sống yên bình không tốt sao?”, Giang Ngạo Tuyết nói.
Trần Hạo cười một tiếng: “Cậu ta là đàn ông mà? Mặc dù cô là chị, nhưng nếu như cậu ta sống cuộc sống như cô bảo, có gì khác ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1129242/chuong-570.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.