Sau đó, mặt mày cậu ta dữ tợn, tươi cười nhìn Trần Hạo: "Trần Hạo! Mày nói xem anh ta sẽ chọn thế nào?"
"Anh ta chọn cái gì thì tôi không biết, nhưng nếu anh không trả nợ, kết cục sẽ còn thảm hơn anh ta đấy!", Trần Hạo nói.
"Nực cười…"
Lúc Du Tử Uyên định nói gì đó, bất chợt Trần Hạo bóp cổ cậu ta, mẩu thuốc lá Du Tử Uyên còn ngậm ở ngoài miệng bị rơi xuống đất.
Ngay lập tức, mặt Du Tử Uyên tái mét, thở không ra hơi, sau đó, cậu ta còn có thể nghe thấy âm thanh răng rắc sắp nứt của cổ mình, đầu óc dần dần mơ hồ vì thiếu dưỡng khí, theo thời gian còn bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Hàn Vũ ngơ ngác, nhanh chân bước đến giữ chặt tay Trần Hạo: "Anh Trần, anh không thể…"
Trần Hạo cười khẩy hất văng bàn tay ra, ngay khi Hàn Vũ tuyệt vọng, Du Tử Uyên cảm thấy mình sắp tắt thở, trái tim sắp ngừng đập, khi cậu ta nghĩ mình chết chắc rồi thì Trần Hạo nhếch mép, buông lỏng tay ra: "Cảm giác sắp chết thế nào? Suy nghĩ kỹ chưa?"
Hộc… hộc… khi Trần Hạo buông tay ra, Du Tử Uyên há mồm thở hổn hển, trong mắt cậu ta ánh lên vẻ thâm độc.
Cậu ta tuy điên nhưng không ngu, lúc này, Du Tử Uyên cười điên cuồng móc ra tờ chi phiếu từ trong túi ra, thoả hiệp viết con số một trăm triệu.
Trần Hạo thuận tay nhét tờ chi phiếu Du Tử Uyên đưa vào trong túi: "Hy vọng anh sẽ không dại dột khiêu khích tôi lần nữa, tôi chỉ cần dùng ngón tay thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1129233/chuong-561.html