Trần Hạo tập mãi thành thói quen, đi theo phía sau cô trở về phòng ngủ, cũng không đặt chuyện Bạch Phi Nhi lạnh nhạt với mình vào trong lòng.
Nhưng anh không biết, đêm nay Bạch Phi Nhi thức rất khuya, trong đầu vẫn vang vọng tiếng hát của Trần Hạo lúc tối, đặc biệt là câu hát cuối cùng, cuộc đời này như một giấc mơ!
Cô không nhịn được suy nghĩ, rốt cuộc là anh đã trải qua những chuyện gì? Tại sao chỉ mới hơn hai mươi mà lại giống như đã sớm nếm trải hết đau thương?
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trần Hạo dậy rất sớm, anh vào bếp nấu mỳ.
Đêm qua Bạch Phi Nhi ngủ không ngon, cô suy nghĩ rất nhiều chuyện nên sáng nay thức dậy muộn hơn. Lúc cô xuống tầng, sắc mặt có chút mệt mỏi.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Hạo từ trong phòng bếp đi ra, mỉm cười nhìn Bạch Phi Nhi đang đi xuống: ‘Bà xã! Em có muốn ăn mì không?”
Ban đầu, anh không có quá nhiều kỳ vọng vào câu trả lời của cô, thế nhưng ngoài dự đoán, Bạch Phi Nhi không trực tiếp rời đi, cũng không giả vờ như không nghe thấy giống mọi hôm, cô chậm rãi ngồi xuống bàn ăn rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Trần Hạo đi xuống bếp bưng hai bát mì lên, một bát đặt trước mặt Bạch Phi Nhi, một bát để xuống chỗ của mình.
Bạch Phi Nhi ăn rất nhanh, ăn xong, cô nhìn thấy một vệt tương ớt bên khoé miệng Trần Hạo.
Trần Hạo nói: “Bà xã, sao em lại nhìn anh như thế? Có phải là càng nhìn càng thấy anh đẹp trai không, em cứ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1129207/chuong-535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.