Hàn Vũ thấy mình đã nói đến mức này rồi mà anh vẫn không biết sống chết, trong mắt anh ta hiện lên một tia lạnh lẽo, sau khi đưa mắt ra hiệu cho cấp dưới của mình, hai tên vệ sĩ lập tức tiến lên ngăn Trần Hạo và Mễ Quả Quả.
“Các người không được phép rời đi khi chưa gặp cậu chủ nhà tôi!”, một tên vệ sĩ trong số đó hùng hùng hổ hổ nói.
Trần Hạo quay đầu, hờ hững liếc nhìn Hàn Vũ: "Anh cảm thấy hai tên rác rưởi này có thể ngăn tôi lại sao?"
Hàn Vũ cười tủm tỉm: "Tôi nghĩ tốt nhất là anh nên hợp tác. Sau khi cậu chủ gặp được anh, anh dỗ cho cậu chủ vui vẻ, nói không chừng còn có lợi, nhưng nếu anh không nghe lời..."
Hàn Dư nói chuyện với vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, không ngờ anh ta chưa kịp nói xong, đột nhiên Trần Hạo chuyển động.
Chát! Một giây trước vệ sĩ cấp dưới của Hàn Vũ còn nhìn Trần Hạo bằng ánh mắt nham hiểm, cảm thấy bản thân có thể động một ngón tay cũng có thể bóp chết bác sĩ nhỏ này. Một giây sau, anh ta cảm thấy hai má đau nhức, như bị búa bổ cho một cú, sau đó cơ thể của anh ta bắn ra ngoài.
Bịch! Sau khi tên vệ sĩ lao qua cửa kính của nhà hàng như một ngôi sao băng, anh ta ngã ra ngoài và đột nhiên trở thành một quả hồ lô đất, một lúc sau vẫn không bò dậy được.
Một tên vệ sĩ khác thấy đồng đội bị đánh thì khiếp sợ, ánh mắt theo bản năng từ trên người đồng đội chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1129189/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.