“Cậy quyền cậy thế để chèn ép người khác? Ha ha! Phong thuỷ mà cũng phân biệt như thế này sao? Ỷ lớn bắt nạt nhỏ? Nực cười! Xem phong thuỷ không phải là chỉ dựa vào năng lực thôi sao? Trần Hạo tôi không môn, không phái, tự có lối đi của riêng mình! Không có môn phái, cũng không có thầy!”
Những người khác nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì cười phá lên.
“Còn tưởng rằng là nhân vật lớn nào? Thì ra chỉ là một kẻ lừa đảo?
“Đúng vậy, thật không thể hiểu nổi, sao trên đời này lại có loại người như vậy chứ, là ai đã cho cậu ta dũng khí để khiêu khích La đại sư như thế?”
“Thật không biết những người trẻ tuổi bây giờ suy nghĩ như thế nào? Chẳng hiểu đầu óc phát triển kiểu gì nữa? Lừa dối người khác!”
Vu Thừa Dân đã sớm mất kiên nhẫn, ông ta phất tay chuẩn bị gọi người đến đuổi Trần Hạo đi.
Trần Hạo không quan tâm đến những người khác, anh tỏ vẻ khinh thường, phản bác lại nghi ngờ của mọi người: “Luật lệ nào quy định người không môn không phái sẽ không thể trở thành bậc thầy huyền học? Là ai quy định người không có thầy thì không được nghi ngờ La Tam Thanh? Có phải là lừa dối người khác hay không thì phải dựa vào bản lĩnh, không phải chỉ dựa vào dăm ba câu nói suông!”
Sau đó, Trần Hạo nhìn về phía La Tam Thanh: “Ông La, nếu như ông muốn so sánh trình độ khua môi múa mép với tôi thì tôi đây xin nhận thua trước!”
Lúc này, La Tam Thanh đã hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1129179/chuong-507.html