Trần Hạo ngồi xổm ở một bên cũng thuận tay đốt cùng cô ấy.
“Bố mẹ! Con đến thăm hai người rồi đây, hai người ở bên kia có tốt không, mọi chuyện ở trong nhà đều ổn cả!”
Nói đến đây, Giang Ngạo Tuyết dừng lại một chút, hốc mắt đỏ lên.
“Con biết hai người rất nhớ Chiến Thiên, nhưng công việc kinh doanh của em ấy ở La Thành rất bận rộn, nếu có thời gian rảnh nhất định sẽ đến thăm hai người, con thay em ấy đốt cho bố mẹ chút vàng mã, còn con thì vẫn rất tốt, hiện tại đang làm việc ở tập đoàn Bạch thị, tiền lương cũng không ít, nếu hai người ở bên kia có cần thêm gì thì cứ báo mộng cho con…”
Trần Hạo ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe, cùng Giang Ngạo Tuyết đốt vàng mã, bây giờ Trần Hạo đã hiểu vì sao hôm nay tâm trạng của cô ấy lại kém đến như vậy, bởi vì ngày mất khắc trên bia mộ của hai người họ chính là ngày hôm nay.
Giờ phút này, nhìn bên ngoài thì có vẻ như Giang Ngạo Tuyết đang cực kỳ bình tĩnh nhưng thực chất trong lòng cô ấy chắc hẳn là đang vô cùng khó chịu.
Vào chính ngày hôm nay của rất nhiều năm về trước, cô ấy đã từ một đứa trẻ hạnh phúc biến thành người trụ cột của gia đình, không chỉ phải nuôi sống bản thân mà còn phải chăm sóc cho em trai! Nhất định là đã phải trải qua rất nhiều đau khổ!
Chẳng mấy chốc, tiền vàng đã cháy hết, Giang Ngạo Tuyết quay lại xe, lấy từ trong cốp ra hai chai rượu đế, rồi ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1129139/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.