Chu Ngọc Hành vừa ý gật đầu, nghĩ thầm cái tên Dương Vũ này cũng khá thông minh, chờ sau khi làm tốt mọi chuyện sẽ thưởng cho anh ta thỏa đáng, vậy mới xứng chứ!
Mà lúc này, sau khi Trần Hạo lượn lờ vài vòng ở sảnh ngoài, nơi mọi người đang trò chuyện thì bỏ ra ngoài cửa, người của Bá Đồ thấy vậy nhanh chóng chạy đi thông báo cho Phượng Loan.
Phượng Loan vội vã chạy đến, đưa tay giữ chặt Trần Hạo.
“Cô làm gì vậy?”, Trần Hạo bị giữ lại hỏi.
“Anh muốn đi đâu?”, Phượng Loan hỏi lại.
“Đi dạo loanh quanh. Đảm bảo không có gì nguy hiểm nữa thì tôi về nhà ngủ”, vẻ mặt Trần Hạo chẳng có gì quan trọng.
Phượng Loan khinh bỉ trở mặt: “Lần này anh đừng có hại chúng tôi nữa, bữa tiệc này là một không gian mở, hệ số nguy hiểm rất lớn!”
“Đúng vậy! Cho nên tôi mới không bỏ đi luôn, mà phải nhìn trước ngó sau, nếu không có gì thì tôi mới đi”.
“Tôi…”
Phượng Loan tức muốn hộc máu, đưa mắt nhìn Trần Hạo đầy vẻ vô tội, hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại.
“Tình huống bây giờ thế nào anh còn không rõ sao? Tuy Hắc Long Hội thất thủ, không có khả năng uy hiếp nữa nhưng ai có thể cam đoan người của nước Mễ không động thủ chứ? Sau khi tham gia bữa tiệc này xong, có lẽ Lý Giai Ni sẽ rời đi, đây chính là cơ hội tốt nhất cho người nước Mễ ra tay, lỡ mà xảy ra sai sót gì…”, nói đến đây, đột nhiên Phượng Loan nhớ ra Trần Hạo là người ăn mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1129100/chuong-428.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.