Lý Giai Ni không ngờ Trần Hạo lại không nể mặt như vậy, đôi mắt ánh lên sự sắc bén: "Anh làm vậy không sợ khó giải thích với cấp trên của anh sao?"
Trần Hạo mỉm cười, đáp: "Cấp trên? Tôi không cần giải thích với ai, bởi vì tôi không có cấp trên! Không ai quản tôi được!"
Phượng Loan nghe vậy thì không ngừng cười trộm.
Lý Giai Ni càng tức hơn: "Xem ra quyền lực của anh không nhỏ đấy! Có phải cũng muốn soát người tôi không?"
"Ờ ờ! Đề nghị của cô Lý cũng ổn, vì an toàn của cô, tôi đành cố gắng soát người cô vậy!"
Những người khác sững sờ, không ai nghĩ rằng Trần Hạo lại dám nói, cũng dám làm như vậy.
Anh cứ thế mà tự nhiên lục soát cả người Lý Giai Ni từ trên xuống dưới, mặt cô ta đã đỏ đến tận cổ, ước gì có thể lấy súng của vệ sĩ về và bắn chết tên trời đánh này!
Phượng Loan thì đen mặt, cô ta ủng hộ việc soát người các vệ sĩ kia, Trần Hạo yêu cầu ghi chép ký hiệu đạn lại càng đồng ý, nhưng đối với quyết định soát người Lý Giai Ni của Trần Hạo, Phượng Loan chỉ có thể nghĩ đến hai chữ "lưu manh".
Trần Hạo không quan tâm cô thiên kim họ Lý này đang có tâm trạng thế nào, vẫn mỉm cười: "Không giấu vũ khí, có điều... dáng cô sao chẳng đẹp gì cả vậy?"
Nghe thấy câu này, đám người ngơ ngác trong gió.
Các vệ sĩ của nhà họ Lý há hốc mồm, cái tên này chấm mút cô chủ nhà họ rồi thì thôi đi, đằng này còn nói một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1129069/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.