Trần Hạo vốn chẳng thèm để ý đến một kẻ thiểu năng còn thích làm màu như Chu Ngọc Hành, làm thinh tiếp tục ra ngoài khách sạn.
Nhưng không ngờ anh vừa ra đến cửa thì bắt gặp Phượng Loan.
Vừa thấy anh, cô ta lập tức nổi trận lôi đình.
"Anh còn biết tới đây à?", trên mặt cô ta đầy vẻ trách cứ, cho rằng Trần Hạo không xem nhiệm vụ bảo vệ ra gì nên tới trễ.
Trần Hạo đen mặt: "Tới đây? Nếu biết cô ở đây thì tôi đã không tới rồi!"
"Anh...", Phượng Loan thế mới biết anh đến đây vốn không phải vì Bá Đồ.
Nếu bây giờ có dao và giết người không phạm pháp thì cô ta đã chém chết Trần Hạo rồi!
"Dù gì các cô cũng là một tổ chức đặc biệt trong nước, có nhiệm vụ bảo vệ 24/7 thôi mà sao phải làm quá lên như vậy? Tôi đã nhận nhiệm vụ thì nhất định sẽ không qua loa cho xong, có chuyện gì cứ tìm tôi là được!", nói xong, anh vòng qua Phượng Loan để đi tiếp.
Nét mặt Phượng Loan sa sầm, thầm nghĩ, hành động này của anh không phải qua loa thì là gì?
Nhưng trong thời điểm thế này, cô ta không thể chọc giận Trần Hạo được, có trời mới biết liệu cái tên này có nhân cơ hội thả tay mặc kệ hay không?
Phượng Loan chỉ đành kéo anh qua một bên, tận tình khuyên bảo: "Tình hình hôm nay thế nào anh cũng thấy rồi đấy, người đó không đơn giản đâu, lỡ may sự an toàn của cô Lý không được bảo đảm thì không chỉ chúng ta đuối lý mà còn làm ảnh hưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1129065/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.