Trong đầu Tiêu Nhất Phi thoáng qua một suy nghĩ, biết bất kể là về tài nguyên, mạng giao thiệp hay mặt mũi thì họ đều không thể sánh bằng một gia đình quyền quý như nhà họ Trương, đúng là cô ấy đã quá hấp tấp khi tới đây gặp Trương Tân.
Nghĩ vậy, Tiêu Nhất Phi cảm thấy cách tốt nhất bây giờ là lấy lùi làm tiến, sau đó sẽ nghĩ cách hỏi thăm về sở thích của Trương Tân, bày tỏ lòng thiện chí đế tránh mới một ngày đã triệt đế chọc giận người ta.
Đang lúc Tiêu Nhất Phi định mở miệng thì Trần Hạo bỗng nhiên lên tiếng.
"Anh Trương nói có lý, chỉ là thấy anh chắc chắn như thế làm tôi hơi nghi ngờ, rốt cuộc chủ của Hồi Xuân Đường là giáo sư Trương hay anh?", Trần Hạo cười híp mẳt, hỏi.
Trương Nguyên ngẩn người: "Đương nhiên là ông chú của tòi rồi!"
"Vậy thì tôi khuyên anh nên câm miệng lại thì tốt hơn, đàm phán còn chưa bắt đầu, sao anh biết không thành công được?", anh đáp. Trương Tân cười khẩy, ông ta cao ngạo lạnh lùng đã quen, thấy Trần Hạo tự cho mình là đúng như thế thì bắt đầu thấy khó chịu: "Tổng giám đốc Tiêu, những gì nên nói tôi đã nói rõ rồi, không cần đàm phán nữa!"
Trần Hạo lạnh nhạt nói: "Đã là làm ăn, chưa đàm phán thì sao ông biết được?"
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, Trương Nguyên thầm nhếch mép, cái thứ ngu xuẩn, tính cách của ông chú tôi đã thế rồi mà anh còn 'ôn ào thêm, ông ấy sẽ chỉ phản cảm hơn thôi! Đồ đần độn!
Dĩ nhiên anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1128958/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.