Trần Hạo mỉm cười, không nói thêm gì. Từ những lời nói vừa rồi của Bạch Phi Nhi, anh có thế thấy sự quyết đoán của cô rất rõ, tiếc một nôi không bột đố gột nên hồ!
Một cò gái mà quả quyết như thế quả là hiếm thấy!
Thảo nào Bạch Chấn Thiên dù có liều lĩnh cũng phải nâng đỡ cò lên chức!
So với các chú bác trong nhà, Bạch Phi Nhi xuất sắc hơn rất nhiều.
Trong đầu lướt qua vài suy nghĩ, Trần Hạo khẽ đưa mắt nhìn cò.
Cô đang nhíu mày xoa huyệt thái dương, vì quá mệt mỏi nên cô rất khó chịu.
Thấy vậy, anh rẽ phải qua giao lộ rồi lái xe về hướng ngược với Bạch thị.
Một lúc lâu sau, Bạch Phi Nhi mới nhận ra: "Anh đi đâu thế?"
"Về nhà".
"Không được, lúc này sao Bạch thị không có em ổn định
được chứ?"
"Em không khỏe thì nên nghỉ ngơi, ở nhà làm việc cũng được mà. Vả lại hiện giờ tập đoàn đang có trưởng phòng Giang quản lý, giải quyết thêm chuyện ba công ty cung ứng kìa rồi thì sẽ không có chuyện gì lớn đâu".
"Nhưng..."
Trần Hạo cười: "Không nhưng nhị gì hết, nếu em không nghe anh, anh bảo đảm dù em có trốn ở đâu, anh cũng có cách bắt được em về".
Bạch Phi Nhi biết anh đang quan tâm đến mình, lòng cũng
ấm áp theo, giọng điệu cũng dịu lại: "Bắt về? Em là cướp à?"
Thấy cô không phản đối nữa, Trần Hạo cũng không tiếp tục khuyên.
Bạch Phi Nhi thấy anh nói cũng có lý, trước mắt tình hình của Bạch thị tạm thời đã được ổn định, cò làm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1128942/chuong-270.html