Chương trước
Chương sau
Trần Hạo biết đã đến lúc rồi, nhanh chóng vỗ nhẹ một cái, ký tự lập tức in trên cơ thể Tào Thanh Nguyên.
Người ông ta run lên, các thiết bị bắt đầu hoạt động lại, dấu hiệu sinh tồn rất ổn định, chỉ số của tất cả các thiết bị theo dõi cũng đã bình thường trở lại.
Linh hồn của Tào Thanh Nguyên chậm rãi quay về với cơ thể.
Nhìn cảnh tượng này, Trần Hạo nhẹ nhàng vỗ tay, mỉm cười.
Tào Thanh Nguyên không phải chết thật, có phần giống với anh trong tình trạng thẫn thờ trước đây, đó chẳng qua chỉ là chết lâm sàng do mất linh hồn mà thôi.
Chuyện cỏn con này mà làm khó được một phật y quỷ thủ như anh ư? Sao có thể? "Lạch cạch", lúc tất cả mọi người ngoài phòng ICU đều nín thở chờ đợi thì Trần Hạo mở cửa ra ngoài.
Thấy anh đi ra nhưng không
nhìn thấy được tình hình trong phòng bệnh, họ không tự chủ ngừng thở lắng nghe.
Bên trong không có bất kỳ tiếng còi báo động nào, mọi người đều thất vọng, cho rằng anh đã thất bại.
Bạch Phi Nhi tiến lên phía trước, an ủi: "Không sao đâu, anh đã cố hết sức rồi!"
Lưu Khánh cũng động viên: "Trần đại sư, chuyện này không liên quan gì đến y thuật của cậu đâu, do cấp cứu không kịp lúc
Trần Hao buồn cười nhìn hai
người, biết họ tưởng mình thất bại rồi.
Tào Nghĩa Phong lại rơi nước mắt, oán giận nhìn anh: "Tôi sẽ nhớ bản mặt anh, cả Bạch thị nữa, các người chờ đó cho tôi!"
Nghiêm Chính Huân cũng cực kỳ tức giận, quả nhiên tên này vô dụng y như ông ta nghĩ, cuối cùng vẫn không thế cấp cứu thành công cho Tào Thanh Nguyên, ông ta phát tiết cơn giận dữ lên đầu Bạch Phi Nhi.
"Vốn dĩ nếu cứu về được thì tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ, cô hãy suy nghĩ nên giải thích với chính phủ thế nào đi!"
Cô khó chịu nhìn hai người: "Bạch thị, không thẹn với lương tâm!"
Nghiêm Chính Huân cười khẩy, đang định nói gì thì đột nhiên trong phòng bệnh truyền đến tiếng phẫn nộ yếu ớt: "Nghĩa Phong... Con cút vào đây... cho bố!"
"Dạ thưa bố!", Tào Nghĩa Phong nghe thấy giọng nói đầy tức giận của bố mình thì đáp lại theo phản xạ.
Đáp lại xong, anh ta sững sờ, trên mặt đầy vẻ khó tin.
Nghiêm Chính Huân cũng ngẩn ra, mấy giây sau thì mừng như điên. Tào Thanh Nguyên không chết, thế nên trách nhiệm cũng giảm đi một nửa.
Lúc này, những người xung quanh mới hoàn hồn, ùa vào phòng ICU.
"Dấu hiệu sinh tồn đã khôi phục rồi? Mọi thứ đều bình thường, thảo nào thiết bị không báo động!"
"Đây... rốt cuộc là Trung y hay là... hóa phép vậy?"
"Đúng đấy... cải tử hồi sinh thật à?"

cố gắng nhớ kỹ khuôn mặt của người này.
Tào Nghĩa Phong mới lấy lại tinh thần, kích động nói: "Bố! Bố không sao rồi...".
Chưa nói hết, anh ta đã lại bật khóc.
"Xin lỗi cậu Trần mau!", Tào Thanh Nguyên yếu ớt nói.
Tào Nghĩa Phong giật mình, hơi lúng túng đi đến trước mặt Trần Hạo, chuẩn bị lên tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.