Một tia hoảng sợ hiện lên trong mắt Tê Tử Vân: "Lúc trước tôi cũng chữa rồi! Bệnh nhân đã nói rõ là tốt hơn nhiều rồi!" “Ý của anh là muốn phủ nhận?”, Trần Hạo hỏi với vẻ lạnh lùng.
"Tôi không thua! Hơn nữa, mấy tên ngu ngốc này có tư cách gì mà học châm pháp Tứ
Tượng của nhà họ Tê chú? Một đám rác rưởi!", bởi vì quá lo lắng và hoảng hốt nên Tê Tử Vân đã nói những suy nghĩ ở trong lòng ra ngoài.
Đột nhiên sắc mặt của những sinh viên vẫn luôn ủng hộ Tê Tứ Vân tôi sâm xuống.
"Trời đất ơi, giả vờ cái gì chứ? Nói ai là đồ ngu ngốc chứ?" mọi người bắt đầu phản ứng lại.
"Đúng vậy, đã thua còn không thừa nhận, loại đạo đức gì thế này, ghê tởm, người của gia tộc trung y có phẩm chất đạo đức như vậy sao?"
"Anh mới là rác rưởi. Nói người khác là rác rưởi thì chính bản thân mình mới là rác rưởi!" Tê Tử Vân bị mọi người đáp trả một cách dữ dội, khiến cho hai gã bạn của anh ta là Thi Huyền và Vương Cực cũng không dám ngẩng đầu lên vì sợ bị đánh!
Trần Hạo khinh thường nhìn Tê Tử Vân rồi quay người, đi về phía chỗ của người chủ trì: "Được rồi! Đây là tự mình lựa chọn!"
Vẻ mặt của Tê Tử Vân u ám: "Giả vờ cái gì chứ, anh chờ đấy cho tôi..."
Khi anh ta đang định nói hai câu hung ác trước khi rời đi, Trần Hạo đã cất giọng nói: "Tôi sẽ tặng bản châm pháp Tứ Tượng cho trường Đại học Trung y, cộng với đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1128866/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.