Chương trước
Chương sau
Trần Hạo thấy Tê Tử Vân không lên tiếng, liền trả lại câu nói trước cho Tê Tử Vân: "Sao thế? Anh sợ hả!”
Sắc mặt Tê Tử Vân âm trầm, biết nếu lúc này anh ta không ứng chiến sẽ đồng nghĩa với việc nhận thua, chuyện này là do anh ta khơi ra, sao mà phải sợ người này?
"So thì so, ai sợ ai chú?", Tê Tử Vân nói.
Nghe nói hai người đã thống nhất đặt cược, sinh viên phía dưới lại xôn xao lần nữa. Lâm Dạ Bạch đứng lên:
"Nếu đã như vậy, buổi toạ đàm tạm dừng ba mươi phút, bệnh nhân do nhân viên nhà trường chọn, nửa giờ sau tỷ thí!"
Buổi toạ đàm liền tiến vào thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Ba người Vương Cực, Thi Huyền, Tê Tử Vân vừa đi vừa bàn bạc.
Hội trường nghị luận ầm ĩ.
Trần Hạo thì trở lại chỗ ngồi chủ trì hội nghị nhắm mắt nghỉ ngơi.
Rất nhanh, một bệnh nhân của bệnh viện phụ thuộc đại học
Trung y được người ta dùng xe đẩy lên sân khấu, đó là một người đàn ông chừng bốn mươi, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt đau đớn, nhìn là biết đây là người bị bệnh đã lâu.
Lâm Dạ Bạch tuyên bố tỷ thí bắt đầu, Tê Tử Vân, Trần Hạo chia nhau tiến lên xem bệnh, bắt mạch.
Tâm mười phút sau, hai người lần lượt xem xong.
Lâm Dạ Bạch hỏi: "Hai vị đều xem xong rồi?"
Hai bên đều gật đầu.
"Được! Vì để đề phòng tình trạng bất công xuất hiện, hai người viết kết quả chẩn bệnh của mình lên trên giấy!"
Nhân viên mang giấy bút tới, Trần Hạo, Tê Tử Vân cùng viết kết quả chấn bệnh của mình lên.
Một đám lãnh đạo trường học xúm lại, sau khi xem hết kết quả chấn bệnh của hai người thì tấm tắc lấy làm kỳ lạ, thế mà hai
người chẩn bệnh giống nhau như đúc.
Các học sinh cũng tò mò, nghị luận ầm ĩ, suy đoán kết quả.
Lâm Dạ Bạch lên sân khấu, cười cho các sinh viên xem kết quả chẩn bệnh mà hai người viết trên giấy: "Vòng thứ nhất này, hai bên hoà nhau! Hai người chấn bệnh đều vô cùng chính xác, bệnh nhân đúng là mắc bệnh gút nghiêm trọng!"
Dưới sân khấu ầm vang, buổi toạ đàm tiến hành thực tiễn này còn thú vị hơn toạ đàm học thuật đơn thuần nhiều.
Không ít sinh viên ở phía dưới đều đang nói đến biện pháp trị liệu bệnh gút!
Phần lớn đều hiếu kì châm cứu làm sao có thể trị được gút!
Lúc này tảng đá trong lòng Tê Tử Vân đã hoàn toàn đặt xuống.
Châm pháp Tứ Tượng gia truyền nhà anh ta chuyên có hiệu quả với bệnh gút, anh ta có một trăm phần trăm tự tin thắng được trận này.
Nghĩ đến điều đó, Tê Tử Vân xem thường liếc nhìn Trần Hạo, nói: "Chờ nhận thua đi!"
Trần Hạo cười nhạt không lên tiếng, không để sự khiêu khích của Tê Tử Vân vào mắt.
Cùng lúc đó, Lâm Dạ Bạch đã tuyên bố tỷ thí vòng thứ hai chính thức bắt đầu.
Tê Tử Vân tính toán tốt phương án trị liệu, mở túi châm ra chuẩn bị trừ độc.
Nhìn sang Trần Hạo vẫn có vẻ bình tĩnh, Tê Tử Vân cười lạnh châm chọc: "Nếu không anh làm trước đi? Tôi sợ tôi sau khi tôi ra tay rồi sẽ không còn đến lượt anh nữa đâu!"
Trần Hao thản nhiên nói:
"Người nhà anh không dạy anh rằng lúc châm cứu không được mất Ổn định sao?"
Tê Tử Vân cười: "Bệnh gút này, châm pháp Tứ Tượng nhà tôi vừa vặn trúng bệnh, rất quen, nhắm mắt lại tôi cũng có thể làm được!"
Trần Hạo lười tranh luận với Tê Tử Vân, châm pháp Tứ Tượng có đúng bệnh hay không, có thế trừ tận gốc hay không, không ai rõ ràng hơn Trần Hạo!
Thấy Trần Hạo không định ra tay, Tê Tử Vân càng cười đắc ý hơn: "Có thể được chứng kiến châm pháp Tứ Tượng của nhà
họ Tê chúng tôi, không biết là phúc phận anh đã tu luyện mấy đời đâu, lát nữa đừng có mà chớp mắt đấy!”
Nói dứt lời, Tê Tử Vân liền đi lấy châm.
Người bệnh có chút hoảng hốt: "Cái này... Sẽ không đau chứ!"
Tê Tử Vân cười lạnh nhìn người bệnh: "Đau nhiều, đau ít! Ông chọn loại nào?"
Người bệnh lập tức kinh ngạc không nói.
Thi Huyền và Vương Cực ở
hàng trước vừa rồi đã bàn bạc với Tê Tử Vân, biết được Tê Tử Vân sẽ dùng châm pháp Tứ Tượng thi đấu với Trần Hạo, giờ phút này hai người đều tràn đầy lòng tin, nghe người bệnh hỏi câu ngu dốt như vậy thì không khỏi nhao nhao châm chọc.
"Thánh thủ nhà họ Tê chữa trị cho ông, là do đời trước ông đã tích đức, lắm mồm làm cái
gì!"
"Đúng đấy, ông có biết muốn được nhà họ Tê dùng châm pháp Tứ Tượng trị liệu một lần phải mất bao nhiêu tiền không? Đã chữa bệnh miễn phí cho ông rồi, ông cứ vui vẻ đi!"
Lâm Dạ Bạch trên bàn hội nghị thấy thế, than nhẹ nhíu mày lắc đầu, Chu Trường Lâm cũng không vui.
Bác sĩ trị liệu cho bệnh nhân không phải là chuyện thuộc bổn phận sao? Lúc nào đã trở thành việc bõ thí roi?
Mà Tê Tử Vân đứng trước người bệnh, lúc này hít thở sâu một hơi, nhanh chóng đâm cái châm trong tay xuống.
Ngay sau đó, anh ta liên tục ra châm, nhanh như chớp! Cách thức nhanh chóng xinh đẹp, giống như đang múa!
Sinh viên bên dưới nhìn thế phát ra tiếng vỗ tay như sấm!
Mặc dù mọi người đều là sinh viên đại học Trung y, nhưng cũng chưa từng được nhìn thấy bí mật bất truyền của thế gia như vậy!
Lúc này chỉ thấy Tê Tử Vân châm cứu kỳ diệu độc đáo y như trong phim bom tấn, trong mắt ai nấy đều lập tức lộ ra vẻ hưng phấn! Vẻ mặt cực kì ngưdng mộ!
Mấy người trên bàn hội nghị, trừ Lâm Dạ Bạch ra, cũng chưa từng có ai tận mắt thấy châm pháp Tứ Tượng, nhìn thấy màn này cũng đều sợ hãi thán phục,
thầm hô lợi hại!
Duy chỉ có Trần Hạo sau khi nhìn thấy thì lắc đầu.
Tê Tử Vân này còn yếu hơn anh tưởng tượng! Đúng là cách châm cứu vừa nhanh vừa đẹp, nhưng lực châm rơi đã giảm bớt rất nhiều bởi vì Tê Tử Vân cố ý ra vẻ ta đây!
Sau khi châm cứu thế này xong, cũng chỉ được tính là trị liệu đơn giản làm chậm lại cơn đau, chứ cách lúc chữa khỏi còn xa vạn dặm!
Mà về sau Tê Tử Vân lại châm liền năm cái nữa, nghe
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.