Trong chốc lát, hai người đã đi tới trước toà nhà văn phòng của đại học Trung y. Lâm Vũ Nặc nói: "Đại thần,
tôi chỉ đưa anh đến đây được thôi, tôi còn phải đi học nữa!"
Trần Hạo gật đầu: "Đi làm việc đi! Tôi nghĩ phòng làm việc của hiệu trưởng các cô sẽ không người nào là không biết! Tôi tùy tiện tìm một người để hỏi là được!"
Lâm Vũ Nặc nói: "Rất chờ mong đến buổi toạ đàm lát nữa của anh! Tôi nghĩ nhất định anh có thể làm tất cả học sinh phải kinh ngạc!"
Trần Hạo sờ mũi cười khổ: "Còn không phải là công lao của ông nội cô sao, không còn cách nào!"
Lâm Vũ Nặc không nhịn được lại cười phì, sau đó bầu không khí bỗng nhiên rơi vào trong yên tĩnh xấu hổ.
Cô nhóc không đi, Trần Hạo cũng không biết nên nói gì nữa. Lâm Vũ Nặc nhìn chằm chằm vào Trần Hạo, trong mắt có ánh sáng khó hiểu.
Vào lúc Trần Hạo bị nhìn có chút hốt hoảng, muốn nói gì đó, Lâm Vũ Nặc lại đỏ bừng mặt nói: "Còn nữa! Hôm nay anh rất đẹp trai!"
Nói xong, Lâm Vũ Nặc chạy đi luôn!
Trần Hạo ngu ngơ một lúc lâu mới cười khổ nhìn bóng lưng xinh đẹp của Lâm Vũ Nặc biến mất trong tầm mắt.
Ông cụ non Trần Hạo không nhịn được mà nghĩ thầm, tuổi trẻ thật tốt!
Mà hai người lại không biết,
vào lúc này, một bài viết mang
theo tính công kích và dẫn dắt
dư luận cực mạnh đang điên cuồng lên men ngay trong diễn đàn của trường.
Chỉ trong tầm mười phút ngắn ngủi, bài viết này đã thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1128857/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.