Sau đó, bà vú Vương lại đánh giá Trần Hạo từ trên xuống dưới, dáng vẻ áy náy: "Trần Hạo, cậu có sao không, vú Vương đưa cậu đi bệnh viện!"
Trần Hạo cười nhạt: "Không sao, đừng nói là chút thạch tín này, cho dù là chất độc mãn tính cũng không làm gì được tôi!" Một loạt suy nghĩ lướt qua trong đầu, Trần Hạo hỏi vú Vương: "Vú Vương, bà có muốn cứu con bà về không?"
"Muốn!", vú Vương liên tục gật đầu.
"Được, vậy bà làm theo lời
tôi!", Trần Hạo nói xong liền ra
cửa gọi điện thoại.
Sau khi gọi, không đến nửa giờ sau, Hạ Vân Đình đã đến nơi, bà vú Vương và Trần Hạo đều đang đứng ở cửa, đến khi nhìn thấy đứa con từ trên xe bước xuống, bà ta mới hoàn toàn yên tâm.
Kéo đứa con vào lòng, bà vú Vương nước mắt giàn giụa ôm con mình.
Hạ Vân Đình kéo Trần Hạo sang một bên. Trần Hạo nói: "Điều tra ra được là ai làm không?"
Hạ Vân Đình: "Người đó là do Bạch Minh Hợp tìm đến!"
Nghe vậy, trên mặt Trần Hạo xuất hiện nụ cười lạnh lẽo: "Xem ra đôi bố con này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"
"Trần đại sư, cậu định làm thế nào?", Hạ Vân Đình hỏi.
"Trước hết, ông cứ để mắt đến Bạch Minh Hợp, đừng để cho ông ta biết chuyện này! Tôi thật sự muốn nhìn xem ông ta muốn chơi trò gì!"
"Vâng!", Hạ Vân Đình cung kính đáp.
Lúc này, bà vú Vương dẫn theo đứa con đến: "Gia Thành, mau cảm ơn cậu Trần".
"Cảm ơn cậu Trần đã cứu mạng!", Gia Thành nói xong định quỳ xuống trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1128853/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.