Thấy Dương Hằng càng lúc càng sát lại gần, trong đôi mắt Bạch Phi Nhi hiện lên sự căm ghét và sợ hãi: “Anh muốn làm gì?” “Làm gì à? Giám đốc Bạch xinh đẹp thế này, chết thì tiếc lắm, chỉ bằng… lúc nói lời này, Dương Hằng tà ác quan sát Bạch Phi Nhi từ trên xuống dưới. “Tên khốn nạn!”, Bạch Phi Nhi tức giận quát. Dương Hằng cười nham nhở: “Chúng tôi chỉ đang suy nghĩ cho giám đốc Bạch thôi, cô sắp chết rồi! Trước khi chết vui vẻ một chút, chết không phải làm con ma sầu mà đúng không?” “Anh dám xằng bậy à, đừng tới đây… Tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!” Dương Hằng nở nụ cười lạnh lùng: “Giám đốc Bạch, cô không cần dè dặt thế đầu, sung sướng làm ma là cái ơn mà tôi ban cho cô, nếu không Hu!” “Nếu không thì sao..” Giữa lúc đó, đột nhiên có một giọng nói vang lên làm cho Dương Hằng và người của anh ta giật mình. “Sao… sao mày đến nhanh thế?”, trên gương mặt Dương Hằng hoàn toàn là vẻ kinh hoàng. Người đang mỉm cười đứng cách đám Dương Hằng không xa không phải Trần Hạo thì là ai? “Nhanh à? Cũng thường thôi!”, Trần Hạo cười, nói. “Trần Hạo… Bạch Phi Nhi khó tin nhìn Trần Hạo đột nhiên xuất hiện, ngoài thảng thốt ra, trong lòng cô còn có sự mừng rỡ, ngổn ngang trăm mối! Anh Chồng Khờ - Trần Hạo Tinh Quân Bạch Phi Nhi vô thức nhìn ra sau lưng Trần Hạo, tưởng cảnh sát sẽ đứng sau lưng anh, nhưng tìm một lúc lâu mà vẫn không thấy được một bóng dáng mặc đồng phục cảnh sát nào, cô không nhịn được hỏi: “Cảnh sát đâu?” Trần Hạo ngượng ngùng nhún vai: “Tôi tới đây một mình, không báo cảnh sát!” “Cái gì…” Bạch Phi Nhi tức muốn ói máu, ước gì đánh chết Trần Hạo đi cho xong. Cô bực mình thầm nghĩ, không báo cảnh sát mà anh cũng dám nói những lời đó để hù người khác sao? Não bị úng nước à? Dương Hằng ngẩn người, nghe thấy Trần Hạo nói anh không báo cảnh sát thì phá lên cười như điên. “Hahaha! Ai cũng nói mày mạnh, ai mà ngờ mày lại ngu xuẩn đến như vậy, hôm nay mày chết chắc rồi!” Trần Hạo khinh thường nói: “Ngu si!” Đoàng đoàng đoàng! Trần Hạo vừa tiến lên phía trước một bước, những tiếng cắt gió lập tức vang lên, viên đạn ghim vào mặt đất trước chân anh, tia lửa bắn ra tung tóe. Dương Hằng cười khẩy: “Sao? Mày đánh lộn giỏi nhưng đọ lại được súng sao?” Trần Hạo nhếch môi cười khẩy, anh biết lý do vì sao cái tên Dương Hằng này không sợ: “Chưa chắc có khi tao nhanh hơn đấy! “Hahaha! Mày điên rồi đúng không!” Dương Hãng trào phúng nói. Vèo! Trần Hạo bỗng nhiên dịch chuyển nhanh không thấy bóng Đoàng đoàng! Tiếng đạn xé gió lại vang lên. Dương Hằng cười gần: “Cái thằng ngu si này… Mày chết chắc rồi… Hả…” Đoàng đoàng! Khi đạn cùng với tia lửa sắp bắn trúng Trần Hạo thì cái gì đó nhoáng lên, không biết Trần Hạo đã dùng biện pháp gì để tránh đi! Ngay sau đó, hai tên đàn em của Dương Hằng bị bắn bể đâu! Máu tươi văng ra, hai người mới còn sống sờ sờ nay đầu đã nổ tung như trái dưa hấu, ngã phịch xuống đất. Nhìn thấy cảnh này, Dương Hằng sững người, không tin nổi! Trong khoảnh khắc ấy, Trần Hạo đã đến trước mặt Dương Hằng, xách cổ áo anh ta liên “Mày… Mày…” Môi Dương Hằng run rẩy muốn nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn lại không thể nói ra, vì anh ta thấy cái nhìn đáng sợ như sát thần giảng làm hủy diệt tất cả mọi thứ của Trần Hạo. Đoàng! Lại một viên đạn được bán ra. Trần Hạo cười lạnh nhìn Dương Hằng, đưa lưng về phía đạn bay tới, nhẹ nhàng nghiêng đầu Dương Hằng thấy một vật nhoáng lên, rồi hai mắt của anh ta vĩnh viễn rơi vào trong bóng tối. Bạch Phi Nhi kinh hoàng nhìn cảnh này, khi đầu của Dương Hằng nổ tung rồi anh ta chậm rãi ngã xuống, bấy giờ cô mới phản ứng lại, dạ dày nhảy mắt cuộn trào! Đoàng đoàng! Có thêm hai viên đạn lao tới! Trần Hạo lăn tại chỗ một vòng đến bên cạnh Bạch Phi Nhi, sau đó ôm cô lặn vào trong điểm mù của thị giác. Phía sau hai người là những viên đạn không ngừng bắn vào mặt đất tỏe ra tia lửa Sau khi trốn vào một góc, Bạch Phi Nhi sợ hãi nhìn mưa đạn đăng sau, bình ổn lại cảm xúc rồi nhìn Trần Hạo, hỏi: “Sao anh lại tới đây?” Trần Hạo vừa quan sát kíp nổ bị trói trên người Bạch Phi Nhi vừa nói: “Tôi đuổi theo cô đến bãi đậu xe, không ngờ lại thấy cô bị trói!” Bạch Phi Nhi ngẩn người, tức giận đến mức mặt trắng bệch: “Anh trơ mắt nhìn tôi bị trói bắt vào xe U?” Thứ đàn ông gì thế này! Anh ấy có thể dửng dựng nhìn vợ mình bị người ta bắt cóc sao? Trần Hạo giật mình, biết Bạch Phi Nhi hiểu lầm nhưng cũng lười giải thích: “Song quyền khó địch bốn tay mà! Không phải giờ tôi đã tới rồi sao?” “Tôi…” Bạch Phi Nhi tức điếng người! Cô thầm xỉa xói trong lòng, chẳng hiểu anh ấy đang nghĩ gì nữa, cứu ở bãi đậu xe và cứu ở đây khó ngang nhau à? Trong lúc cô còn đang nghẹn lời, Trần Hạo đã quan sát xong cấu tạo của kíp nổ! Đối với anh, kịp nổ này chẳng khác gì đồ thủ công do học sinh tiểu học làm ra cả. Anh híp mắt cười nói: “Đừng sợ, có bùa hộ mệnh nhà tôi phù hộ, chúng ta nhất định sẽ gặp dữ hóa lành!” “Anh cứ khoác lác tiếp đi! Có trời mới biết cái đồng xu đó anh lấy được ở hàng vỉa hè rẻ tiền nào để mang ra lừa tôi Bạch Phi Nhi tức giận trách màng, trong bụng lại có phần tin. Dương Hằng và mấy tên đàn em của anh ta bị đánh chết, đây không phải may mắn thì là gì? “Anh làm gì vậy… trong lúc Bạch Phi Nhi suy nghĩ, khỏe mắt cô nhìn thấy tay của Trần Hạo đang kéo một sợi dây đỏ trên kíp nổ. Hai con người của Bạch Phi Nhi lập tức tượn trừng, nhưng đã không kịp rồi. Phụt! Trần Hạo kéo đứt sợi dây đỏ như chẳng hề suy nghĩ gì. “…” Bạch Phi Nhi muốn giết người, muốn băm vắm tên đàn ông trước mặt ra làm trăm mảnh. Đây là kíp nổ cơ mà? Anh ta tưởng đang học điện trong lớp Vật Lý đấy à? Tích tích tích… Ngay khi Bạch Phi Nhi nổi điên muốn đánh người, đồng hồ dồn dập kêu mấy cái rồi dùng Giờ thì Bạch Phi Nhi kinh ngạc đến há hốc mồm, chẳng lẽ anh được bảo vật gia truyền phù hộ thật sao? Hơi may quá đáng rồi đấy? Trong lúc Bạch Phi Nhi còn sững sờ, Trần Hạo “vụng về” tháo kíp nổ ra khỏi người Bạch Phi Nhi. Không biết là vô tình hay cố ý, những nơi có thể chạm hay không thể chạm Trần Hạo đều chạm hết “Trần Hạo… anh đang đặt tay ở đâu đấy?”, cô tức giận nói. “Vợ à! Chúng ta đã là vợ chồng rồi, cô còn ngượng cái gì? Với cả tôi đang gỡ kíp nổ cho cô mà. Tôi không hiểu, chẳng lẽ cô định mang kíp nổ trên người mà chạy trốn?” “Tôi..” Bạch Phi Nhi đã bị chọc tức điên đến mức tận cùng, cô cố ghìm cơn giận dữ xuống, để Trần Hạo sờ soạng ngực mình một lúc, cuối cùng cũng thảo ra được “Rắc rối quá! Người thiết kế cải khóa có trình độ cao hơn người thiết kế kíp nổ nhiều!”, Trần Hạo nói. “…” Bạch Phi Nhi cạn lời, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, hung tợn trừng Trần Hạo Khi cô đang suy nghĩ linh tinh thì Trần Hạo lén lút ló đầu ra! Nhưng anh còn chưa kịp hoàn toàn lộ đầu ra khỏi góc chết thì lại có hai viên đạn bắn trúng mặt đất ngay nơi đó. Bạch Phi Nhi vội kéo anh về: “Anh điên rồi à?” Trần Hạo nói: “Tôi ra xem thử thôi mà? Không thử thì sao biết được mấy kẻ đó đang ở đâu?” Bạch Phi Nhi cạn lời, tự hỏi không biết rốt cuộc bệnh đần của người này đã khỏi chưa. Dùng thân xác đi thử đạn à? Trong lúc cô im lặng, Trần Hạo có chân lại, cúi thấp người xuống, chuẩn bị hành động. “Anh lại muốn làm gì?”, Bạch Phi Nhi hỏi. Trần Hạo đáp: “Bọn tay súng ở hưởng ba giờ, bảy giờ và mười một giới Chúng ta chuẩn bị chạy thôi Bạch Phi Nhi hoản hồn thoát khỏi mở suy nghĩ bòng bong, hoảng sợ nhìn anh: “Chạy? Chạy đi đâu?” “Dĩ nhiên là chạy ra ngoài rồi? Dùng hết tốc độ nhanh nhất mà chạy thì may ra còn có đường sống!” “Anh điên rồi…” Bạch Phi Nhi thật sự chẳng biết nói gì hơn. Cùng lúc đó, Tần Bảo ở tầng trên đối diện đã nhận được tin tức, Dương Hằng và đồng xu đang đeo phát ra một luồng linh khí, xâm nhập vào cơ thể cô! Đoàng đoàng đoàng! Đạn điên cuồng bắn vào! Uỳnh uỳnh uỳnh! Lựu đạn liên tục nổ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]