Đoạn Hành ngây ngốc, ông ta không dám nhìn sư phụ, cũng không dám chuồn mất. Lệ Mạc Khiêm lạnh lùng nói: “Còn cậu, quý xuống tự ngẫm lại cho tôi!” “Sư phụ…” “Sao? Cậu có muốn tôi đuổi cổ cậu ra khỏi sư môn không?”, gương mặt của Lệ Mạc Khiêm trầm xuống. “Con không dám… con quỳ!” Đoạn Hành quỳ xuống trong nước mắt. Vào lúc này, Từ Tử Hàm đã bắt đầu nghi ngờ cuộc sống, mơ mơ hồ hồ không biết mình có đang nằm mơ hay không! Làm sao mà sư phụ có thể coi trọng cái tên này như vậy? Vừa nghĩ xong thì Lệ Mạc Khiêm đã trừng mất nhìn gã, tức giận nói: “Cậu mau cút về nhà mà tự kiểm điểm, khi nào biết mình đã sai rồi thì mới được tới tìm tôi! Nếu không, cả đời này cậu cũng đừng mong bước vào Bạch Vũ Môn nửa bước!” Từ Tử Hàm kinh hãi nhìn sư phụ, muốn mở miệng giải thích, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Gã oán hận liếc trộm Trần Hạo, muốn đem anh đi lột da rút gân, nhưng lại bất lực trước mặt sư phụ, gã vốn là con cháu hào môn, vậy mà lại phải chịu khuất phục xấu hổ như vậy trước mặt một tên khổ rách áo ôm! Từ Tử Hàm đứng chết trân tại chỗ, Lê Mạc Khiêm cũng không để ý tới gã nữa, lễ phép mời Trần Hạo vào thang máy: “Trần đại sư, mời!” Trần Hạo nhẹ gật đầu, không để ý tới Từ Tử Hàm, đi thẳng vào thang máy. “Cô Chu, mời!”, Lệ Mạc Khiêm mỉm cười lịch sự với Chu Tiểu Nhược. Chu Tiểu Nhược thấy ông ta tỏ ra lễ độ mà kinh ngạc: “Lệ đại sư khách khí quá!” “Cô là bạn của Trần đại sư, tôi không thể vô lễ được!” Chỉ một câu nói đơn giản, mà lại một lần nữa khiến trái tim của Chu Tiểu Nhược nổi sóng. Cô ấy lại nhớ đến lúc ở ngân hàng Hoa Kỳ lần trước, không phải Arthur cũng rất tôn trọng Trần Hạo sao? Nghĩ đến đây, Chu Tiểu Nhược không nhịn được lại liếc nhìn Trần Hạo, thầm nghĩ anh chắc chắn không đơn giản! Thang máy nhanh chóng đến đúng tầng, chỉ có điều Trần Hạo không ngờ là phải đi một vòng rất xa mới tới được một căn phòng riêng nằm khuất trong góc. Phòng riêng này tuy không lớn nhưng được bày trí rất sang trọng, chiếc bàn dài ở trung tâm trị giá hàng triệu đô được làm từ gỗ Dalbergia bariensis. Những bình hoa, tách trà… đặt trên đó đều là đồ cổ! Một lò đốt bằng gỗ đàn hương được đặt giữa chiếc bàn dài, đốt bằng long diễn hương loại tốt nhất! Có bốn gia tộc đến đầu tiên trong phòng, người nào người nấy đều hếch mặt lên trời. Mế Giang Hàn, ông hai của nhà họ Mè cũng đang ở đó. Nhìn thấy Trần Hạo, Mễ Giang Hàn nhanh chẳng đứng dậy chào hỏi: “Trần đại sự, cậu tới rồi!” Trần Hạo gật đầu đáp lại. Chu Tiểu Nhược lại bị chấn động, hôm nay cô ấy gần như tê dại vì những sự kinh ngạc mà Trần Hạo mang tới. Ông hai nhà họ Mễ sao cũng tỏ ra khách sáo với anh như vậy? Thân phận của Trần Hạo rốt cuộc là đáng sợ đến mức nào? Nhìn thấy Mễ Giang Hàn chào hỏi một thanh niên nhiệt tình như vậy, những người còn lại nhanh chóng đặt câu hỏi trong đầu, nhưng rồi cũng bỏ qua. Trần Hạo này trông quá mức bình thường, nhìn kiểu gì cũng không thấy khác người thường là bao! Sau khi Mễ Giang Hàn chào Trần Hạo, ông ta liền cười với Chu Tiểu Nhược: “Tiểu Chu cũng ở đây sao?” Chu Tiểu Nhược mỉm cười chào hỏi: “Chào chú Mě!” “Tốt lắm! Bố và ông của cháu vẫn khỏe chứ?” “Cảm ơn chủ Mễ đã quan tâm, mọi người đều khỏe cả!” Sau khi hai người chào hỏi đơn giản, Mê Giang Hàn đưa Trần Hạo ngồi vào chỗ ngồi, Trần Hạo thản nhiên ngồi vào ghế trung tâm của nhà họ Mễ, Chu Tiểu Nhược ngồi ở bên cạnh Trần Hạo, bên cạnh họ là Lệ Mạc Khiêm và Mễ Giang Hàn. Những người xung quanh càng tò mò, không biết Mễ Giang Hàn tỉnh làm cái gì? Vị trí trung tâm cho dù Mễ Giang Hàn không muốn ngồi thì cũng phải để cho Lệ đại sư ngồi mới đúng, tại sao ông ta lại nhường nó cho một người trẻ tuổi chứ? Sau khi Trần Hạo vào chỗ ngồi, Mễ Giang Hàn đã chủ động giới thiệu rất nhiều, sau khi giới thiệu xong, Trần Hạo mới biết được lý do tại sao hội giảm định này lại tuyên bố rộng rãi với người bên ngoài. Đại đa số mọi người chỉ có tư cách tham gia trao đổi thuật khí ở bên ngoài mà thôi! Tiêu điểm thực sự của ngày hôm nay chính là gian phòng này, nơi chỉ có mấy gia tộc lớn tham dự. Trần Hạo lập tức hiểu ra nguyên nhân của sự việc, chẳng qua là mấy đại gia tộc này muốn để lại chút cháo cho đám người ngoài kia húp, muốn xoa dịu đảm người đó mà thôi. Mễ Giang Hàn tiếp tục giới thiệu: “Ngoài tôi đại diện cho nhà họ Mễ và cô Chu sẽ thay mặt nhà họ Chu, còn có nhà họ Tống, nhà họ Trương, nhà họ Từ, nhà họ Tiết, và nhà họ Mạc cũng có mặt ở đây hôm nay! Chỉ có điều, cậu chủ của nhà họ Từ vì lý do gì đó nên đã không đến!” Trần Hạo biết rằng Lệ Mạc Khiêm không có thời gian để nói với Mễ Giang Hàn về lý do tại sao nhà họ Từ không đến, về phần nhà họ Trương và nhà họ Tổng đến đây hôm nay, họ đương nhiên là người nhà của Trương Nguyên và Tống Ninh Mông. Trần Hạo không quen với nhà họ Trương, nhưng qua lần dự tiệc sinh nhật ở nhà họ Tống cũng biết một chút về nhà họ Tống, chỉ có điều Trần Hạo lại không nhận ra người này! Mễ Giang Hàn giới thiệu từng người một, Trần Hạo chỉ hờ hững liếc nhìn họ Trương và họ Tống, cũng không thèm nhìn lại lần thứ hai. Những người của mấy gia tộc còn lại cảm thấy rất khó chịu. Con mẹ nó, thằng nhóc này là ai? Thật ngạo mạn! Họ vậy mà lại có thể bị một thằng nhóc đánh giá thấp sao? Lệ Mạc Khiêm lúc này mới liếc qua hướng người nhà họ Trương đang ngồi, khẽ giật mình: “Tại sao người đó cũng ở đây?” Trần Hạo liếc về hướng Lệ Mạc khiêm đang nhìn. Anh nhìn thấy một ông già đang ngồi ở vị trí trung tâm của nhà họ Trương, mặc một bộ quần áo truyền thống, lông mày và tóc đều đã bạc trắng. Mễ Giang Hàn thì thào: “Trần đại sư, người đó chính là đại sư do nhà họ Trương mời đến, Mặc Uyên của Vô Cực Môn! Còn ông lão ngồi bên phía nhà họ Tiết cũng là một đại sư Huyền Môn, tên là Cù Thịnh!” Lệ Mạc Khiêm nói, “Mặc Uyên của Vô Cực Môn có lẽ sẽ là đối thủ cạnh tranh chính của chúng ta ngày hôm nay! Tuy nhiên, cạnh tranh với Cù Thịnh cũng không hề dễ dàng!” Trần Hạo không quan tâm đến mấy đối thủ này. Mễ Giang Hàn nói: “Về phần hai vị đại sư được nhà họ Trương và nhà họ Tiết đặc biệt thỉnh về hay là tự có duyên đến, thì không ai biết được! Nhà họ Trương và nhà họ Tiết cũng là những dòng họ hạng nhất ở tỉnh Sở! Họ không thua kém các dòng họ Mễ, Tử, Tổng bao nhiêu. Tốt nhất là không nên coi thường!” Hơn nữa, Mặc Uyên dù là người được nhà họ Trương mới, nhưng những người còn lại cũng tỏ ra rất ưu ái. Hiếm khi có cơ hội được gặp mặt các đại sư Huyền Môn, ai lại dám đắc tội? Ông lớn nhà họ Tiết - Tiết Thần Hy cười nói: “Ông Trương hôm nay mời Mặc đại sư tới, xem ra nhà họ Trương đã quyết tâm lấy được pháp khí này!” Trương Thành Phong mim cười liếc nhìn một người đàn ông trung niên với đôi mắt sắc bén đang ngồi bên cạnh Tiết Thần Hy, nói: “Các người có Cù đại sư, thu hoạch hôm nay chắc chắn sẽ không ít “Vậy thì xin mượn mấy lời tốt lành của ông Trương!”, Tiết Thần Hy mỉm cười nói. Hai nhà có vẻ như đang tán gẫu, nhưng sự thật là đang nói cho người khác biết, nhà có đại sự trấn giữ so với những nhà không có đại sư trấn giữ thì khác nhau một trời một vực. Ngay sau đó, một người từ bên trong bước ra, ảnh mắt láo liên không đứng đắn, bộ đồ đắt tiền mặc trên người cũng không thể che giấu chút nào sự thô thiển của hắn ta, giống như chữ “trộm” được viết trên mặt của hắn ta vậy. Nhìn thấy người này, Mễ Giang Hàn nói: “Tên này là dân tầm bảo nổi tiếng nhất tỉnh Sở, Hải Tam Thông!” Lệ Mạc Khiêm nói: “Pháp khi lần này chính là do cái tên đó đào được. Một số người gọi hàn ta là chuột chủ số một ở tỉnh Sở!” Hải Tam Thông thấy mọi người đều đã đến đông đủ, liền nở nụ cười: “Không ngờ các ông lớn đều ở đây nhiều như vậy!” Trương Thành Phong nói: “Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, Hải Tam Thông. Những người đang ngồi ở đây đều có khả năng mua thứ mà cậu mang tới. Hãy cho chúng tôi xem hàng!” Hải Tam Thông mỉm cười nói: “Đương nhiên rồi! Vật phẩm lần này là tốt nhất trong những năm gần đây, một món pháp khí, hai món giả pháp khí.” Có tiếng xuýt xoa. Hải Tam Thông nói xong, mọi người tại hiện trường há hốc mồm. Tận ba món bảo bối! Hải Tam Thông hài lòng liếc nhìn phản ứng của đám đông, rồi búng tay. Chẳng mấy chốc, có hai tên đàn em mang những chiếc đĩa được phủ khăn đỏ từ bên trong ra. Sau khi đặt lên bàn, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào vật ở chính giữa bàn. Hải Tam Thông cười ha hả, mở tấm khăn đỏ. Ngay lập tức, trước mắt mọi người hiện ra ba bảo vật, một cái ấm đồng có hoa văn, một tượng Phật ngọc và một Tì Hưu bằng vàng Mọi người đều cảm thán! Sự phấn khích trần ngập trên khuôn mặt Mặc Uyên - người trước giờ luôn có dáng vẻ phong thái cao siêu, cũng kêu lên: “Pháp khí. Thật sự là pháp khí.” “Mọi người đã nhìn thấy vật phẩm rồi, nên cứ theo quy tắc cũ, đổi hiện vật lấy hiện vật đi!”, Hải Tam Thông cười nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]