Nhìn thấy Trần Hạo dửng dưng, mấy người đi theo Từ Tử Hàm đều sửng sốt, không ngờ một tên nhóc con miệng còn hội sữa lại kiêu ngạo như vậy, dám công khai công kích Từ Tử Hàm? Nhưng quay mặt suy nghĩ một chút, bọn họ lại cảm thấy chuyện này rất tốt. Đây chẳng phải là cơ hội trời cho của Từ Tử Hàm sao? Nghĩ đến đây, bọn họ liền tiến lên vây quanh Trần Hạo và Chu Tiểu Nhược! Vương Vân tức giận nói: “Anh là loại người gì vậy? Có thể không có giáo dưỡng như vậy sao? Mau xin lỗi cậu Từ đi!” Lăng Thiếu Vũ nói: “Cổ làm ra vẻ trước mặt chúng tôi hả? Thắng nhóc, trước tiên tự nhìn lại mình đi đã. Hội chợ thương mại này là do sư môn của cậu Từ tổ chức. Cậu Từ muốn làm quen với anh thì đó chính là vinh dự của anh, anh lại không biết điều. Mau xin lỗi đi Vương Vân nói: “Nhìn anh ăn mặc tồi tàn rách nát như thế, nhất định là anh đã lén vào đây đúng không? Mau xin loi *** Nếu không anh sẽ bị đuổi ra ngoài đấy!” Trương Diệu cũng hùa theo: “Biết điều một chút, cậu Từ là người tôn quý, không phải là người mà anh có thể tùy tiện xúc phạm tới. Nếu không xin lỗi, đừng trách chúng tôi vô lễ với anh!” Lăng Thiếu Vũ nói: “Đúng vậy! Xin lỗi đi!” Trần Hạo chỉ liếc qua mấy người này một cái, rồi cười khinh thường đi thắng: “Một lũ ngu ngốc!” “Anh…”, Vương Vân bùng nổ, cô ta không ngờ Trần Hạo lại dám lên mặt vào lúc này. Lăng Thiếu Vũ nở nụ cười gian ác, chuẩn bị động thủ. Chu Tiểu Nhược bất giác kéo cánh tay của Trần Hạo ôm chặt hơn: “Ai dám ép anh ấy, Trần Hạo là bạn của Chu Tiểu Nhược này, các người định khiêu chiến với tôi sao?” Khi Chu Tiểu Nhược nói ra lời này, cả Vương Vân, Lăng Thiếu Vũ và Trương Diệu đều chết lặng. Không ai trong số họ ngờ rằng Chu Tiểu Nhược sẽ bảo vệ Trần Hạo theo cách này. Nhà họ Chu là một dòng họ lớn ngang hàng với nhà họ Từ, họ có thể gây khó dễ cho Trần Hạo để lấy lòng Tử Tử Hàm, nhưng nếu vì vậy mà xúc phạm đến Chu Tiểu Nhược thì đúng là lợi bất cập hại! Ngay lập tức, bọn họ đều bực bội ngậm miệng lại, Chu Tiểu Nhược liếc qua từng người một, giống như đang và cho từng người bọn họ mấy cái bạt tai. Lúc này bọn họ mới phát hiện ra rằng, Chu Tiểu Nhược bình thường trông hiền lành dịu dàng, thế nhưng cũng rất đáng sợ khi nổi giận. Từ Tử Hàm nhìn thấy cảnh này, nắm tay siết chặt, lửa giận trong lòng không thể kìm nén được nữa, một ánh mắt hung ác xẹt qua, người phụ nữ gã yêu lại đang bảo vệ một tên tầm thường trong mắt gã! Đây là một điều đáng xấu hổ đối với Từ Tử Hàm! Từ Tử Hàm có thể để người đuổi Trần Hạo ra ngoài, cũng có tư cách không cho nhà họ Chu thể diện, nhưng nếu gã làm như vậy, e rằng Chu Tiểu Nhược sẽ có ấn tượng xấu hơn về gã! Nghĩ đến đây, Từ Tử Hàm đã có một kế hoạch, nếu gã đã không thể dùng biện pháp cứng rắn, thì gã sẽ đi đường vòng! Gã thò tay vào túi, nhanh như chớp lấy ra một tờ giấy bùa màu vàng. Đồng thời, gã thầm nghĩ trong đầu, đây là do chính mày tự tìm đường chết, đừng trách tao! Vào lúc này, chỉ có Loan Tuân mới có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng đó. Trong lòng Loan Tuân nổi lên bão tố, Từ Tử Hàm thật sự lấy ra giả pháp khí? Đó có phải là bùa chủ mê tâm không? Từ Tử Hàm này thực sự sẵn sàng trả giá cho hành động trả thù của mình sao! Trên thị trường giao thương khổng lồ như thế mà một món giả pháp khí cũng không có, ấy vậy mà cậu Từ này vì ghen tuông lại dám lấy ra một món giả pháp khí Nhìn thấy cảnh này, Loan Tuân cho rằng Trần Hạo sắp gặp xui xẻo. Mê tâm chú là một giả pháp khí cực kỳ lợi hại, người bị yểm chú sẽ lập tức mất trí và phát điên! Từ Tử Hàm thật độc ác! Khi điều này vừa lóe lên trong đầu Loan Tuân, thi trong mặt Từ Tử Hàm đã hiện lên ý cười ấm hiểm. Tên khốn chết tiệt, dám phớt lờ tao? Tao sẽ cho mày biết số phận của kẻ nào dám xúc phạm tao! Suy nghĩ vừa sượt qua trong đầu tay của Tử Tử Hàm đã sắp đặt được lên vai của Trần Hạo. Chết đi! Đồ khốn kiếp! Mày sẽ phải sám hối về sự ngu dốt của mình trong sự chế nhạo của mọi người. Nhưng Từ Tử Hàm không ngờ vào lúc lòng bàn tay sắp chạm vào Trần Hạo, thì Trần Hạo đang quay lưng về phía gã đột nhiên toát lên tà khí, hai vai chấn động. Sau đó, tay của Từ Tử Hàm bị đánh bật ra, cùng lúc đó, một vòng pháp trận đánh tới, lặng lẽ in trên cổ tay Từ Tử Hàm. Thế là mê tâm chủ bị đánh bật ra ngoài đã vô tình yểm lên người Loan Tuân. Loan Tuân sững sờ nhìn xuống tờ giấy bùa đã biến mất trên ngực mình, một lúc lâu sau thì sắc mặt cứng đờ, đột nhiên nở nụ cười quái dị, quay đầu nhìn về phía một thanh niên người của Huyền Môn đang đứng bên cạnh. “Anh trai… anh thật đẹp trai… “Mợ con mợ nó.”, người thanh niên kia kinh hãi nhìn Loan Tuân. Sau đó Loan Tuân bắt đầu múa may quay cuồng trước mặt mọi người. “Thật là tròn trịa… cơ ngực săn chắc quá đi!” “Cứu mạng…, thanh niên Huyền Môn xoay người bỏ chạy! Loan Tuân e thẹn đuổi theo: “Anh trai… đừng chạy… chúng ta tâm sự vui vẻ với nhau chút đi!” Nhìn thấy cảnh này, những người xung quanh không khỏi tê dại hết cả da đầu, há hốc mồm! Mà lúc này Từ Tử Hàm nhìn thấy giải pháp khí quý giá mà gã tốn biết bao nhiêu tâm tư mới lấy được từ đại sư bị lãng phí như vậy, cảm thấy tiếc đứt ruột. Trần Hạo cười chế nhạo nhìn Từ Tử Hàm, nói: “Anh đúng là rất nhàm chán!” Từ Tử Hàm há miệng hồi lâu, cũng không biết phải trả miếng thế nào. Từ Tử Hàm đang thất thần, còn chưa định hình được chuyện gì, đột nhiên hai chân tê dại, sau đó đập mạnh quỳ xuống trước mặt Trần Hạo Giờ đây, những người xung quanh còn khiếp sợ hơn! Những tiếng rít dài nối tiếp nhau vang lên! Ngạc nhiên này lại nối tiếp ngạc nhiên khác. Từ Tử Hàm phát điên, ngẩng đầu kinh hãi nhìn Trần Hạo đang cúi xuống nhìn mình! Làm sao thế này? Điều này hoàn toàn khác với những gì gã tưởng tượng! Lãng phí mê tâm chú thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn tự dưng phải quỳ gối Trần Hạo mỉm cười nhìn Từ Tử Hàm, chỉ trong chốc lát khi Trần Hạo và Từ Tử Hàm chạm vào nhau, Trần Hạo đã in dấu của tam suy trận lên cổ tay Từ Tử Hàm! Anh đã sử dụng Từ Tử Hàm để xác nhận tác dụng của Âm Dương Cửu Thiên quyết sau khi nâng cấp! Từ Tử Hàm đáng thương không những không báo thù được, mà còn trở thành vật thí nghiệm của Trần Hạo, nếu gã biết chuyện này, chắc là sẽ tức giận đến chết! Mấy người đứng xem chỉ kinh hãi trong một thời gian ngắn, sau đó lại cười ầm cả lên Đủ mọi sự chế giễu cười nhạo ập đến từ mọi phía, khiến cho Từ Tử Hàm rất muốn tìm một cai lo để chui xuống đất. Trần Hạo còn giả vờ vô tội châm thêm dầu vào lửa: “Tôi nói này cậu Từ, cho dù anh có quỳ xuống thì tôi cũng không có hứng thú làm quen với anh đâu!” Lăng Thiếu Vũ, Trương Diệu còn đang đứng đó mơ mơ hồ hồ, Từ Tử Hàm liền gầm lên đánh thức hai người bọn họ: “Các người mù hết rồi sao, còn không mau tới đây đỡ tôi lên?” “Vâng vâng!” Lăng Thiếu Vũ và Trương Diệu vội vàng đi tới. Kết quả là vào lúc này, một người của Huyền Môn đang ôm hộp ngọc Như Ý đứng cách đó không xa bật cười đến nội thương, làm rơi mất hai viên Càng không bình thường chính là, hai viên châu này đã không di chuyển cho đến khi Trương Diệu và Lăng Thiếu Vũ đỡ Từ Tử Hàm đứng lên khỏi mặt đất, sau đó… Bịch! Hai người kia cũng cùng nhau quỳ phịch xuống, cùng Từ Tử Hàm quỳ thành hàng trước mặt Trần Hạo Đầu gối của bọn họ đập xuống nền gạch cứng đau điếng! Nhưng có đau cách mấy cũng không đau bằng mất thể diện! Cả ba tên hống hách nhất nơi này đều đã đồng loạt quỳ xuống một cách khó hiểu. Trần Hạo nhếch mép: “Tôi nói sao mà các người cứng đầu quá, cho dù tổ tiên 18 đời của các người tới quỳ lạy tôi thì tôi vẫn không có hứng thú làm quen với các người!” Ba người kia xấu hổ muốn chết. Trương Diệu mắng um lên: “Con mẹ nó chứ! Mày tự tìm chết…” Lăng Thiếu Vũ quát: “Còn dám tỏ vẻ tao sẽ giết mày… “Cẩn thận… Khi cả hai đang mắng chửi, thì Vương Vân ở phía sau đã hét lên. Từ Tử Hàm, Trương Diệu, và Lăng Thiếu Vũ đồng thời nhìn lên, ánh mắt đờ đẫn, chiếc đèn chùm trên đỉnh sảnh tiệc rơi thẳng xuống Trong khi Trần Hạo tinh quái nhìn bọn họ rời đi, anh mỉm cười nghĩ thầm, tác dụng của tam suy chú rất tốt Một lần hạ ba tên! He he!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]