Chương trước
Chương sau
Thấy cảnh đó, cả đám người trong lòng lại thầm hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà Trần
Hạo.
Chỉ là một tháng chân đất mất toét mà cũng được hưởng phúc vậy sao? Có còn
thiên lý hay không?
Đám người vô thức đặt hy vọng lên người Mễ Quả Quả, ánh mắt cũng chuyển qua
đó.
Tính khí của cô cả nhà họ Mễ thì rõ ràng quá rồi còn gì?
Bạn trai cầm sừng, e là cô gái này sẽ đánh chết
mất hả?
Sau khi kinh ngạc, Kiều Vũ Phàm thầm tính trong đầu, chuẩn bị xúi giục.
Ai mà ngờ, Mễ Quả Quả chỉ sửng sốt hai giây rồi nghiền ngầm ý nghĩa của cảnh tượng vô lý này. Sau đó, cô ấy tiến lên kéo tay Trần Hạo dưới sự sửng sốt của đám
người.
“Anh là của em…”
“…”
Đám người đi theo Kiều Vũ Phàm cũng ngờ ngác hết cả. Cái mẹ gì vậy? Hai người
phụ nữ tranh chồng à?
Kiều Vũ Phàm thì tức đến phát điên. Anh ta không thể tin nổi là anh ta cung phụng
Mễ Quả Quả như bà cô tổ, Mễ Quả Quả lại không thèm liếc anh ta một cái. Thế mà
bây giờ Mễ Quả Quả lại đi giành đàn ông trước mặt anh ta.
Đây có còn là Mễ Quả Quả - cô cả nhà họ Mễ không vậy?
Kiều Vũ Phàm không ngờ rằng đây mới chỉ là cảnh mở màn mà thôi, anh ta sắp
được hoài nghi nhân sinh rồi!
“Chúng ta cạnh tranh công bằng đi?”, Tiêu Nhất Phi hỏi.
“Tranh thế nào?”, Mễ Quả Quả nói.
“Tôi hai từ sáu, cô ba năm bảy, chủ nhật thì rút thăm, ai thắng là của người đó!
Cho đến khi Trần Hạo chọn một trong hai chúng ta mới thôi
“Cạnh tranh thì cạnh tranh, ai sợ ai chứ? Tôi sẽ không thua chị đâu!”
Cảnh tượng này, đừng nói là đám Kiều Vũ Phàm mà đến Trần Hạo còn sững sở.
Hai cô nghệ sĩ nhân dân này bị làm sao đấy? Nghiện diễn hay gì?
Kiều Vũ Phàm có một bụng muốn xúi giục, nhưng giờ lại bị nghẹn hết ở trong
họng, không biết nên bắt đầu từ đâu. Mà đám đi cùng Kiều Vũ Phàm thì đều hóa đá tập thể
Tiêu Nhất Phi và Mễ Quả Quả càng diễn càng hãng, như ở chốn không người vậy.
“Anh yêu, anh có mệt không, em bóp chân cho anh nha!”, Tiêu Nhất Phi nhìn Mễ
Quả Quả với ảnh nhìn “khiêu khích”.
Mễ Quả Quả thì nói: “Em bóp vai cho anh!”
Cứ như vậy, hai cô gái không ngừng đưa ra các ngón đòn của mình trước mặt Kiều
Vũ Phàm.
Cảnh tượng kỳ quặc này khiến Kiều Vũ Phàm chỉ có thể lựa chọn cưỡng chế thay
trời hành đạo.
Anh ta thậm chí còn đang nghi ngờ, nếu bản thân còn không theo kịp nữa thì có
khi hai cô gái này còn dùng sắc đẹp dụ dỗ mất.
“Quả Quả, em đừng có bị thắng tối này lừa!
Nghe vậy, Từ Phong cũng nảy số: “Đúng vậy! Cô Mễ, cô xinh đẹp thông minh như
thế, sao lại tin vào nét diễn giả trên của một tên tồi chứ?”
Mễ Quả Quả trợn trắng mắt: “Liên quan gì đến mấy người, chị đây vui là được!”
Vừa nói xong, Mễ Quả Quả liền kéo cánh tay của Trần Hạo: “Anh yêu, em mặc kệ
đấy, hôm nay là thứ ba, anh là của em!”
Tiêu Nhất Phi nói: “Không được, ngày mai mới bắt đầu cạnh tranh cơ mà!”
“…”
Đám người bị cảnh tượng này làm cho đầu vắng mắt hoa, nghi ngờ nhân sinh
Kiều Vũ Phàm thì bất lực, đành đánh mắt với mấy tên kia.
Đám Tử Phong nhận được thông tin thì cố gắng đi đến chỗ Trần Hạo, tách Tiêu
Nhất Phi và Mề Quả Quả ra.
Kiều Vũ Phàm hùng hổ xông vào cho Trần Hạo: “Anh ra đây với tôi, tôi có chuyện
cần nói chuyện riêng với anh!”
Thấy thế, Mễ Quả Quả đẩy Dương Việt đang kéo cô ấy ra rồi đứng ra trước mặt Trần
Hạo, nói với Kiều Vũ Phàm: “Kiều Vũ Phàm, anh định làm gì?”
Kiều Vũ Phàm bực tức, muốn kéo Trần Hạo ra đánh chết luôn cho rồi. Anh ta thầm
nghĩ, một bác sĩ quèn thôi mà sao lại được nữ thần của anh ta bảo vệ thế chứ?
Nhưng anh ta không thể phát tác trước mặt Mễ Quả Quả được, đành phải khiêu
khích: “Nhóc con, anh cứ trốn phía sau phụ nữ như vậy cả đời à?”
Dương Việt nói: “Đúng vậy, chả giống đàn ông gì cả!”
Trần Hạo cạn lời: “Vô vị thật! Tôi không rảnh nói chuyện xàm với mấy người đâu!”
Vừa nói xong, Trần Hạo định đi ra khỏi nhà hàng.
Kiều Vũ Phàm thấy mình bị khinh bỉ thì càng tức hơn, vội đuổi theo: “Đừng tưởng
có Mễ Quả Quả ở đây thì có thể thoát khỏi chuyện ngày hôm nay!”
Từ Phong cũng phụ họa: “Đúng vậy, chạy trời không khỏi năng đâu!”
Trần Hạo cười khẩy dừng bước, quay lại nhìn đám người.
“Mấy người thích thể đúng không?”, Trần Hạo
Trương Tấn nói: “Ối chà chà! Ghế quá cơ đấy!”
Trần Hạo cười gắn: “Được! Vậy tôi không đi nữa!”
Kiều Vũ Phàm nhất thời tưởng kế khích tướng của mình đã thành công, đắc ý cười:
“Coi như anh khôn, chúng ta ra ngoài nói chuyện. Ngoan ngoãn thì coi như bỏ, còn
không thì cái đệch…”
Râm!
Kiều Vũ Phàm vừa nói được một nửa thì đã quỳ xuống.
Đám người thấy thế thì loạn cả lên, clgt?
Từ Phong phản ứng nhanh nhất, vươn tay kéo Kiều Vũ Phàm lại.
Nhưng anh ta chỉ mới đưa tay ra thì cũng đã quỳ xuống cái rầm!
Sau đó thì là một loạt khác.
Dương Việt, Trương Tấn cũng quý
Bốn tên cùng ngơ ngác! Không hiểu chuyện gì!
Không ít người xung quanh đã chú ý đến bên này, thấy thế thì cũng cười nói bình
phẩm.
“Hóa ra đây là nói chuyện à! Bái phục bái phục!”
“Tốc độ vả mặt này làm người ta không phòng tránh được mà!”
Sự bình luận của người xung quanh giống như một cái bạt tại đau điếng vào đám
người.
Kiều Vũ Phàm chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui vào.
Trần Hạo thì “lúng túng” thấy rõ: “Anh Kiều à, lần nào gặp tôi anh cũng quỳ thế
làm tôi ngại quá cơ. Nhưng tôi vẫn phải nói thế này, anh quỳ cũng vô dụng thôi, tôi
bảo không đi là không đi!
Nói xong, Trần Hạo dẫn hai cô gái đang nhiệt tinh ôm cánh tay mình ra khỏi Nông
Gia Nhạc
Đám Kiều Vũ Phàm chỉ muốn chết đi cho xong, ánh mắt trở nên căm thủ dưới sự
đàm tiểu của quan khách.
Lúc sau, Trần Hạo đã dẫn hai cô gái ra khỏi nhà hàng.
Vừa ra ngoài, hai cô gái đã buông tay anh ra.
Mễ Quả Quả nghi ngờ nhìn Tiêu Nhất Phi rồi nói với Trần Hạo: “Trần đại sư, ông
nội mời anh đến nhà uống trà khi rảnh, tôi đi trước đây!”
Tiêu Nhất Phi nhìn bóng dáng Mễ Quả Quả rời đi thì nở nụ cười ngẫm nghĩ.
Trần Hạo hỏi: “Cô cười gì vậy?”
“Tôi đang cười…”
Tiêu Nhất Phi nghiêm túc nói, rồi đột nhiên thay đổi: “Cậu đoán xem!”
Trần Hạo bực tức lườm Tiêu Nhất Phi.
“Lườm gì mà lườm?”, Tiêu Nhất Phi hỏi.
Trần Hạo mỉm cười: “Cô đoán xem!”
Tiêu Nhất Phi cũng bị trả đũa. Trên đường lai Trần Hạo về Bạch thị, cô ấy cổ tình
im lặng, Trần Hạo cũng vui vẻ hưởng thụ sự thanh nhàn.
Sau khi về bộ phận sales, Trần Hạo đi thẳng ra góc tiếp tục sự nghiệp cày game.
Các nhân viên khác thì bận tối mặt. Sau khi ký được hợp đồng, bộ phận sales càng
nhiều việc hơn. Việc chuẩn bị cho cửa hàng flagship cùng các loại công việc trước
khi bán hàng phức tạp vô cùng, Trần Hạo thì yên tĩnh chơi game đến khi tan làm.
Khi kim đồng hồ điểm đúng 5 giờ, Trần Hạo tất máy tính rồi đi. Anh đang định đi
cùng Bạch Phi Nhi về nhà thì Bạch Phi Nhi lại tăng ca.
Trần Hạo đành phải về nhà nấu chút đồ cho đỡ đói, rồi ngồi trong phòng luyện Âm
Dương Cửu Thiên quyết.
Giống như trận chiến với Lôi Thiên Tuyệt, Âm Dương Cửu Thiên quyết của Trần
Hạo đã nâng cấp lên. Lúc trước Trần Hạo phải mượn linh ngọc mới bày trận được,
giờ thì không cần nữa. Anh đã đạt đến trình độ tiện tay vẽ thành trận được. Chỉ cần
nghĩ đến, anh có thể vẽ bất kỳ loại trận pháp nào.
Sau hai châu thiên, Trần Hạo phát hiện, muốn nâng cấp Âm Dương Cửu Thiên
quyết lên cũng không dễ. Xung quanh biệt thự này linh khí có quá ít, nếu không
tích lũy đủ thì khó mà làm được.
Sau khi hiểu được, Trần Hạo không tham lam nữa mà yên ổn lưu chuyển châu
thiên, cứ củng cố đã rồi mới nâng cấp, vậy mới tốt cho cơ thể của anh hiện giờ.
Khi Trần Hạo tỉnh dậy từ trạng thái tu luyện thì đã là ngày hôm sau.
Lệ Mạc Khiêm cung kính làm tư thể mời: “Mời Trần đại sư!”
Sau khi lên xe, chiếc xe chạy thẳng đến một câu lạc bộ tư nhân vô cùng nho nhã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.