Chương trước
Chương sau

Lần này cuối cùng đến lượt Vương Kiến Minh bối rối! Rõ ràng là cậu ta đã thuộc nằm lòng Nhâm Đầu Lục Hợp Thang: hải tàng nhâm thần lục hợp thang, tứ vật vi quân diệu nghĩa trưởng...
Trần Hạo thực sự đã đọc ngược lại! Vương Kiến Minh kinh ngạc nhận ra.
Nhiều sinh viên lấy sách ra lật lại xem, Trần Hạo quả thực mới vừa đọc thuộc lòng, hơn nữa còn đọc ngược lại được!
Đột nhiên, đám sinh viên ngừng ồn ào, tất cả đều nhìn chằm chằm Trần Hạo như yêu quái.
Vương Kiến Minh trước mặt bọn họ, một quái vật trong học tập, bây giờ đã hoàn toàn bị cứng họng, liệu đây có phải là một cách quá tàn bạo nhằm tiêu diệt hoàn toàn sự tự tin trong học tập của cậu ta?
Trần Hạo cười cười nhìn Vương Kiến Minh: "Sao nào, tôi đọc thuộc lòng cũng không sai chỗ nào, đúng không?"
Vương Kiến Minh sẵn sàng chấp nhận, nói với Trần Hạo: "Anh vượt qua rồi!" “Vậy thì đến lượt cậu, chỉ cần đọc thuộc lòng một bài trong Mười Hai Kinh Mạch là được!”, Trần Hạo nói.
"Được... thiểu thương ngư tế... thái uyên, kinh cừ xích trạch phế... phế, phế tương liên. Thương dương nhị tam dản hợp cốc... phía sau là cái gì... cái gì..."
Màn trình diễn xuất sắc của Trần Hạo đã khiến cho Vương Kiến Minh lo lắng, đầu óc quay cuồng trong căng thẳng, và quên hết những thứ mà cậu ta thường ngày thuộc nằm lòng!
"Con mợ nó... cũng có lúc đàn anh Vương quên bài hay sao?"
"Trời ạ, cái tên kia thật sự có hào quang của nam chính sao? Anh ta thật sự đã thắng Vương Kiến Minh rồi sao? Lại còn có thể thắng ác như vậy?"
Những người xung quanh đều bối rối.
Trần Hạo bước tới, vỗ nhẹ vào vai Vương Kiến Minh: "Tôi biết cậu có thể đọc thuộc lòng được, chỉ có điều cậu quá căng thẳng thôi, vậy giờ tôi có thể đi được rồi chứ?"
Dứt lời, Trần Hạo đi vòng qua Vương Kiến Minh.
"Không được, anh chờ đã, đấu ba trận thắng hai, tôi muốn cùng anh đấu kiến thức lâm sàng!"
“...”
Trần Hạo cạn lời, thật muốn kéo tên ngốc trước mặt vào lùm cây rồi giết chết cậu ta!!"Tôi thực sự không rảnh!"
"Anh phải vượt qua bài kiểm tra của tôi nếu như anh muốn theo đuổi nữ thần của tôi!"
"Tôi không... thôi quên đi! Muốn đấu kiến thức lâm sàng chứ gì? Tới luôn đi, lẹ làng lên!", Trần Hạo đang muốn nói rằng anh không định theo đuổi Lâm Vũ Nặc, nhưng Lâm Vũ Nặc đứng gần đó đã trưng ra vẻ mặt cầu xin, nên Trần Hạo đành bỏ cuộc.
“Được!”, Vương Kiến Minh nói chắc nịch.
“Tôi xem cho cậu trước!”, Trần Hạo thản nhiên kéo cổ tay của Vương Kiến Minh, ấn vào mạch thượng.
"Dạo này cậu ngủ không ngon giấc, ban ngày chóng mặt, hay chán ăn đúng không?"
“...”
Vương Kiến Minh ngây người.
Không cần cậu ta trả lời thì Trần Hạo cũng biết là mình không sai.
"Ngoài ra, trí nhớ của cậu đã giảm sút đáng kể trong sáu tháng qua, kèm theo đó là chứng đau nửa đầu từng cơn?"
“Anh… làm sao anh biết?”, Vương Kiến Minh hoàn toàn sửng sốt.
Những người xung quanh cũng bị sốc trước bản lĩnh của Trần Hạo.
"Con mợ nó, cái người này ở đâu nhảy ra vậy? Quá đỉnh! Tại sao tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ta ở trường?"
"Đúng đó! Khả năng chẩn bệnh của anh ta so với thầy của chúng ta có khi còn hơn chứ không kém!"
Lâm Vũ Nặc thì đang ôm lấy khuôn mặt đang đỏ bừng của mình, nghĩ rằng Trần Hạo thật đẹp trai khi anh nghiêm túc!
Kể từ lần cuối cùng nhìn thấy Trần Hạo ở phòng khám của Lưu Khánh, Lâm Vũ Nặc không bao giờ có thể quên được vẻ mặt thờ ơ của Trần Hạo.
Hơn nữa vào giờ phút này, lúc Trần Hạo chẩn bệnh cho Vương Kiến Minh, thì cái khí chất đẹp trai của anh lại toát lên.
Trần Hạo đưa ra chẩn đoán: "Cột sống cổ bị lệch nửa ngón tay, áp lực máu cung cấp cho não không đủ, làm việc quá sức và ngồi quá nhiều bên bàn làm việc! Hãy nghỉ ngơi nhiều hơn, tập thể dục và không tạo áp lực cho bản thân, nếu không động mạch đốt sống cổ bị chèn ép lâu ngày sẽ gây tổn thương não vĩnh viễn và không hồi phục!"
Vương Kiến Minh bị choáng váng trước chẩn đoán của Trần Hạo, chẩn đoán của anh thực sự giống hệt như chẩn đoán của bác sĩ khi cậu ta đến bệnh viện Tây y khám dạo gần đây.
Tuy nhiên, các bác sĩ của bệnh viện Tây y phải đánh giá dựa trên phim chụp X-quang, còn Trần Hạo chỉ dựa vào việc bắt mạch để chẩn đoán! Thật đáng kinh ngạc!
"Tôi sẽ dạy cậu kỹ thuật xoa bóp. Quay lại bấm thử ba huyệt Phong chi, Tiêm y, Thương truật, theo chiều kim đồng hồ năm phút, ngược chiều kim đồng hồ trong ba phút, ngày hai lần sáng tối. Triệu chứng này có thể chữa khỏi trong nửa tháng nữa! Nhưng mà nhớ, thời gian này không được làm việc quá sức!"
Sau đó, Trần Hạo đã chủ động xoa bóp cho Vương Kiến Minh, sau một vòng, các triệu chứng của Vương Kiến Minh đã thuyên giảm rất nhiều và tinh thần của cậu ta cũng tỉnh táo hơn.
Vương Kiến Minh kinh ngạc đến ngây người.
Nhìn thấy vẻ mặt của Vương Kiến Minh, những người xung quanh đều vây quanh cậu ta.
"Đàn anh Vương, có thật là có hiệu quả không?"
"Ôi trời, giảm đau phục hồi đốt sống cổ ở Tây y cần phải bỏ tiền đi vật lý trị liệu cả triệu tệ đúng không? Trường hợp nghiêm trọng còn cần phải phẫu thuật nữa, bộ kỹ thuật xoa bóp này thật sự tốt vậy sao?"
Vương Kiến Minh mặc dù coi Trần Hạo là đối thủ, nhưng cũng không hề nói dối: "Sau khi xoa bóp, quả nhiên thân thể càng thêm thoải mái, tinh thần cũng tỉnh táo hơn!"
Lâm Vũ Nặc ở một bên nhìn chằm chằm Trần Hạo, trong mắt lấp lánh ánh sao, trong mắt cô ấy lúc này chỉ có người đàn ông này là đẹp trai nhất.
Trần Hạo bật cười khuyên Vương Kiến Minh: "Y học không phải để so đo với nhau. Cứu người khỏi cửa tử và chữa lành vết thương của người khác mới là ý nghĩa của nghiên cứu y học. Đây là một nhiệm vụ lớn vì lợi ích của nhân loại. Dùng nó để so đo trong việc theo đuổi một cô gái chính là báng bổ Trung y!”
Vương Kiến Minh sửng sốt một hồi, sau đó gật đầu với Trần Hạo: "Tôi đã hiểu rồi!"
"Thang Đầu Ca và Mười Hai Kinh Mạch vừa đọc thuộc lòng lúc nãy rất hữu ích, ghi nhớ cũng tốt, nhưng đọc thuộc lòng mà không có thực hành thì nó sẽ chỉ là những kiến thức chết. Trung y đòi hỏi nhiều kinh nghiệm hơn Tây y. Chăm chỉ học tập thì rất tốt, nhưng thành tích trong mấy kỳ thi cũng không thể dùng để cứu sống bệnh nhân được!"
“Tôi… đã hiểu rồi!”, Vương Kiến Minh muốn phản bác, duy trì hình tượng đàn anh xuất sắc trong lòng Lâm Vũ Nặc, nhưng không tìm được lý do nào để phản bác. Cuối cùng, cậu ta đành lựa chọn đầu hàng!
Thấy đàn anh xuất sắc đã bị thuyết phục, các sinh viên liền tập trung xung quanh.
"Anh đại thần, anh xem cho tôi với!"
"Táo bón…"
“...”
“Anh đẹp trai cũng giúp tôi xem một chút đi, gần đây lúc nào tôi cũng cảm thấy không thoải mái!”, một cô gái bước tới nói.
"Kinh nguyệt không đều!"
“...”
Trần Hạo xem cho cả đám sinh viên, không sai đi đâu được!
Lúc này, Trần Hạo đã hoàn toàn khiến tất cả sinh viên có mặt ở đây phải sửng sốt, và ghi dấu ấn sâu đậm trong lòng Lâm Vũ Nặc.
Vương Kiến Minh liếc nhìn Trần Hạo: "Tuy rằng tôi thừa nhận y thuật của tôi kém hơn anh, nhưng tôi sẽ không từ bỏ việc theo đuổi nữ thần! Tôi sẽ nỗ lực để xứng với cô ấy!"
Sau đó, Vương Kiến Minh bỏ đi.
Các sinh viên khác không rời đi như Vương Kiến Minh, vừa nghe nói rằng có cơ hội được chẩn bệnh miễn phí với bác sĩ thiên tài, thì một đồn mười mười đồn trăm, số sinh viên chạy rối rít tới cổng trường ngày càng nhiều.
Trần Hạo bất lực chỉ có thể chạy trốn dưới sự dẫn dắt của Lâm Vũ Nặc, nếu lúc này không chạy thoát, Trần Hạo nghĩ rằng mình sẽ bị ăn thịt mất!
Bên ngoài lối vào chính của trường Đại học Trung y, hai người đã trốn ra ngoài tìm một mái hiên nhỏ để nghỉ ngơi.
Lâm Vũ Nặc liên tục khuỵu gối thở hổn hển, liếc xéo về phía Trần Hạo rồi cười khúc khích.
Trần Hạo cười khổ sờ sờ cái mũi: "Đây là lần đầu tiên mà tôi phải chạy trốn như thế này!"
Lâm Vũ Nặc đứng bên đường hồi lâu, trong đầu đầy bóng dáng của Trần Hạo.
Một lúc sau, cô ấy lấy điện thoại di động ra và bấm vào số của người bạn thân nhất của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.