Mà dưới tầng, Trần Hạo vừa bước ra khỏi đại sảnh Bạch Thị thì liền thấy xe của Tiêu Nhất Phi.
Tiêu Nhất Phi mỉm cười, cách qua lớp kính trong, dùng đôi mắt biết nói của mình phóng điện với Trần Hạo.
Sau khi lên xe, Trần Hạo bất lực nở nụ cười: “Tôi nói này cô Tiêu Nhất Phi, cô thật sự không sợ vợ tôi ghen hay gì? Táo bạo thế?”
Tiêu Nhất Phi cười khúc khích: “Cậu cũng tự coi trọng mình quá đấy, chưa nói đến việc Bạch Phi Nhi có ghen hay không, chỉ nói riêng quan hệ của hai ta đi? Có chỗ nào mất mặt không? Việc gì tôi phải sợ!”
Trần Hạo không nói nên lời: “Nói cũng phải! Sao nào, đến tìm tôi có việc gì?”
Tiêu Nhất Phi quay sang, cười mê hồn, bắt đầu lái xe: “Chẳng phải lần trước cậu bảo có việc tốt không thể để người khác hưởng được sao, giờ tôi đang có một mối ngon đây!”
“Xem ra là cô đã có tính trước cả! Đi đâu đây?”, Trần Hạo cười đáp.
“Đến rồi sẽ biết!”, nói xong, cô ấy phóng xe, chẳng mấy chốc đã đến câu lạc bộ của Tiêu Nhất Phi – Cửu Khúc!
Tiêu Nhất Phi đỗ xe ở bên ngoài rồi dẫn Trần Hạo đi thẳng đến phòng làm việc của mình.
Đến văn phòng, hai người ngồi xuống, Tiêu Nhất Phi nhìn chằm chằm Trần Hạo, ánh mắt như thể nhìn xuyên thấu qua cả người anh.
Trần Hạo cười khổ: “Cô nhìn tôi như thế, làm tôi thấy mình như đã làm chuyện gì không thể tha thứ với cô, rồi cô tìm tôi đến đòi chịu trách nhiệm vậy!”
Tiêu Nhất Phi cười ngã ngửa:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1128780/chuong-108.html