Tống Ninh Mông nghe vậy, cảm thấy cực kỳ hứng thú. “Triệu Kỳ, cậu là thành viên của câu lạc bộ siêu xe à?” Triệu Kỳ mỉm cười: “Đương nhiên rồi, hơn nữa tớ còn là VIP có tư cách đua xe ở câu lạc bộ nữa đó!” Thấy Tống Ninh Mông kích động nhảy nhót, Triệu Kỳ nhìn Trần Hạo với vẻ dương dương tự đắc. Trần Hạo chỉ cười mà không đáp. Siêu xe anh từng chơi khéo Triệu Kỳ còn chưa bao giờ biết đến, nên anh đâu rảnh đi so với bọn trẻ con. Thấy ai cũng hưng phấn, Triệu Kỳ đắc ý không thôi. Đám người tụ họp đi với nhau. Triệu Kỳ lái con Mercedes-Benz GLS320 mới độ lại đến, bốn người phi một đường đến núi Phi Vân ở phía Đông thành phố. Câu lạc bộ siêu xe nằm ở eo núi Vân Sơn. Một xưởng xe ba tầng cũ được người ta cải tạo thành câu lạc bộ, tường được vẽ graffiti, nhìn rất hợp thời. Triệu Kỳ đỗ xe lại, xung quanh toàn là các loại xe đua, siêu xe. Tống Ninh Mông hưng phấn đến đây, nhưng lại chẳng thấy ai đua xe, cảm xúc liền vơi đi không ít. Triệu Kỳ mời Tống Ninh Mông xuống xe, tỏ vẻ khoe mẽ: “Ninh Mông, lần đầu cậu đến hả?” Tống Ninh Mông gật đầu. “Có thấy kinh ngạc không?”, Triệu Kỳ lại hỏi. Tống Ninh Mông liếc xéo Triệu Kỳ, khó chịu nghĩ, kinh ngạc? Dừng xe ở đây xong xem xe có khác nào đi xem triển lãm? Chị mày đến để xem đua xe cơ mà! Triệu Kỳ không hiểu tâm trạng của Tống Ninh Mông: “Cậu nhìn này, đây là Porsche, Ferrari, Lamborghini. Ở đây cái gì cũng có, cậu có thấy được khai sáng không?” Triệu Kỳ theo đuổi Tống Ninh Mông nên biết ngoài piano ra thì cô bé còn thích xe nữa. Để được tiến gần Tống Ninh Mông hơn, Triệu Kỳ đã đòi bố mình làm cho cậu ta cái thẻ thành viên câu lạc bộ, mãi lúc này mới áp dụng được. Tống Ninh Mông cạn lời không muốn đáp, nhưng lại bị Triệu Kỳ hiểu thành kinh ngạc và hưng phấn, nhất thời càng thêm vui vẻ. Trần Hạo nhìn thấy cảnh này, chỉ cười bất lực. Anh thầm nghĩ với cái IQ này mà Triệu Kỳ cũng đòi tán Tống Ninh Mông á? Thôi đắp chăn nằm mơ tiếp đi! Triệu Kỳ tự cho là mình đã thành công khoe khoang được, cho nên sao có thể tha cho “tình địch” Trần Hạo chứ? “Trần Hạo, anh có thấy kinh ngạc về số siêu xe này không? Có chấn động không?”, Triệu Kỳ vui thích nhìn Trần Hạo. Trần Hạo rất muốn cười. Chấn động? Năm đó, vương tử sa mạc còn khóc lóc xin anh ở lại hoàng cung nghỉ ngơi. Gara ô tô dưới lòng đất của vương tử mới toàn là những con xe khiến anh chấn động. Chứ đám xe này chỉ là hạng xoàng so với số đó mà thôi. “Cũng thường thường bậc trung!”, Trần Hạo đáp. Triệu Kỳ nghe vậy thì khó chịu, thầm nghĩ, vẫn còn giả vờ! Đợi bố mày chơi chết mày đi! Mà Tống Ninh Mông càng ngày càng không thích cái câu lạc bộ này. Cô bé thầm nghĩ, cũng may chưa đòi chị mở thẻ hội viên câu lạc bộ này cho. Đây nào phải câu lạc bộ đua xe, đây là câu lạc bộ khoe xe mới đúng! Tống Ninh Mông thích siêu xe, là thích cảm giác động cơ ô tô gào rú, sự kích thích trong đó, chứ không phải là nhìn đống xe được bày ra trước mặt này. Trong lúc cô bé đang nghĩ thì nhìn thấy có một ông con trai nhà giàu đang hà hơi, lấy bộ vest quý giá của mình ra lau vết bẩn trên xe. Cô bé càng thêm cạn lời! Triệu Kỳ chưa nhận ra sự chán nản của Tống Ninh Mông, vẫn liến thoắng giới thiệu: “Ninh Mông, cậu xem con màu bạc 911 kia kìa, là bản giới hạn đó, ngầu không hả! Còn con Ferrari 211 này nữa...” “Thôi, có phải tôi lạ gì mấy con xe này đâu!”, Tống Ninh Mông khó chịu cắt ngang rồi chạy ra chỗ Trần Hạo, đáng thương nói: “Anh Hạo, em hối hận vì đến đây quá, hay chúng ta đi xuống núi xem phim đi!” Tô Cầm bật cười: “Sao cậu bảo cậu thích mấy cái này?” Trần Hạo tủm tỉm giải thích: “Ninh Mông thích cái kiểu đua tốc độ nhiệt huyết bừng bừng chứ không phải... điểm danh xe!” Đôi mắt xinh đẹp của Tống Ninh Mông cong cong: “Đúng đó, anh Hạo hiểu em ghê! Chắc chắn anh là người tình kiếp trước của em rồi!” “...” Trần Hạo bất lực cười khổ, cái gì thế này hả trời! Nghe đoạn nói chuyện tràn đầy sự mờ ám của hai người, Triệu Kỳ muốn phát điên. Bố mày tốn công đi làm cái thẻ hội viên, cuối cùng lại thành tặng không công cho người khác? Không được! Chỉ có bố mày mới được ra oai thôi! Cậu ta nghĩ xong thì lửa giận cũng tập trung hết lên người Trần Hạo. “Trần Hạo, không ngờ anh cũng hiểu về xe nhỉ. Tôi còn sợ anh chưa được thấy những con xe xịn thế này cơ! Đường đua núi Vân Sơn này kích thích lắm đó! Nếu anh cũng thích thì thử con GLS320 của tôi xem?” Triệu Kỳ đưa chìa khóa ra trước mặt Trần Hạo, tràn đầy sự tự mãn. Dương Huy bật cười: “Trần Hạo, cậu đừng làm khó anh ta nữa. Xe của cậu không đắt, nhưng sau khi độ thêm máy tốc biến 7 ngăn song ly hợp của xe đua F1 và cần số vào thì người bình thường dùng sao nổi. Đừng nói là đua, sợ là lái bình thường cũng khó nữa là!” Triệu Kỳ dường như cũng nhận ra điểm này, “lúng túng” nói: “Là tôi không phải, quên mất đấy. Thế tôi sẽ cho anh một con xe bình thường để đi nhé, được chứ?” Trần Hạo cười, nói thẳng: “Ninh Mông, hay là em khen cậu ta một câu đi! Chứ cứ chém gió thế này, bọn họ mệt hay không anh không biết, nhưng chúng ta sẽ mệt chết đó!” Trần Hạo nói xong, Tô Cầm liền bật cười. Tống Ninh Mông cũng cười đến run người: “Anh Hạo xấu thật đó, sao lại vạch trần người ta như thế chứ! Dù gì người ta cũng đưa mình đến “mở mang tầm mắt” mà! Anh không thể nói đúng lại còn nói to như vậy được đâu!” Trần Hạo giống như làm sai điều gì, cũng “thành thật” xin lỗi: “Tôi hơi thẳng tính tí, có gì nói nấy, nếu đắc tội thì hai cậu đừng để bụng nha!” Triệu Kỳ tức không nói nên lời, Dương Huy thì cũng trở nên mất tự nhiên. Tô Cầm sợ Triệu Kỳ mất hết thể diện, vội vàng chuyển chủ đề để không làm hỏng hòa khí. “Triệu Kỳ, cậu có vẻ quen thuộc nhỉ, chắc cậu hay đến đây lắm hả?” Tô Cầm hỏi khiến cảm giác khoe khoang của Triệu Kỳ lại quay về. Dương Huy cũng nịnh nọt: “Đương nhiên rồi. Kỹ năng lái xe của Triệu Kỳ đâu phải dạng vừa, đua xe cũng gọi là số 1 của thành phố Hải Dương này. Tớ với cậu ấy đến đây mấy lần rồi, lần nào cũng thắng, kiếm được không ít đâu!” Triệu Kỳ cười khà khà: “Có gì đáng khoe đâu mà kể chứ, chỉ là đua một tí xả xì choét thôi ấy mà. Thắng thua không quan trọng!” Tống Ninh Mông thì méo miệng, vẫn còn xạo! “Ôi chao! Cậu chủ đây là tay đua số 1 Hải Dương à, hay chúng ta đấu một trận đi?” Vào lúc Triệu Kỳ đang giễu võ dương oai và không ai tiếp lời cậu ta thì một cậu thanh niên tóc nhuộm màu như lông gà, dựa vào con Mitsubishi Motors, cười khẩy nói. Nghe vậy, Triệu Kỳ khẽ run, những gì cậu ta vừa nói có 90% là xạo. Cậu ta hay đến câu lạc bộ này, nhưng đua xe cũng phân cấp bậc. Con Mercedes-Benz GLS320 của cậu ta không tính là gì cả, thuộc dòng thứ thấp nhất, cũng chỉ đua được với người chơi sơ cấp mà thôi. Chứ những cuộc đấu trung tâm của câu lạc bộ thì cậu ta còn chẳng có tư cách tham gia, lấy đâu mà đua. Cho nên Triệu Kỳ đã cảm thấy lo lắng, nhìn về con xe của đối phương theo bản năng. Thấy đối phương dựa vào con Mitsubishi EVO, cậu ta nhất thời thả lỏng. Mặc dù con xe này là vua của đường đua, nhưng cũng là loại cũ. Khi kỹ thuật ô tô ngày một phát triển, Mitsubishi cũng dần bị đào thải. Con Mercedes-Benz GLS320 của Triệu Kỳ tuy không sắc như Dương Huy nói nhưng cũng đã được độ rất xịn rồi. Cậu ta thầm tính toán phân lượng giữa hai bên, vẻ mặt khinh khỉnh lại xuất hiện. “Có người dám chết thì sao tôi không dám chôn chứ?” Cậu thanh niên nhuộm tóc cũng bật cười: “Tôi thích sự sảng khoái của cậu đấy! Đua một vòng, cược 1 triệu, dám không?” Dương Huy hiểu về xe, bình thường cũng coi như quân sư quạt mo của Triệu Kỳ. Thấy con xe Mitsubishi đã lỗi thời kia thì cũng cười tiếp lời: “Có gì mà không dám?” Triệu Kỳ cũng đắc ý không thôi: “Đúng, có người dâng tiền, không nhận thì khác nào không nể mặt?” Cậu thanh niên mỉm cười, giơ ngón cái về phía hai người: “Ghê đấy!” Tô Cầm hơi lo lắng, hỏi Triệu Kỳ: “Hay là cậu nghĩ lại đi?” Triệu Kỳ kiêu ngạo đáp: “Có gì mà phải nghĩ! Tôi thắng chắc rồi!” Nghe nói có người đua xe, mọi người cũng náo nhiệt hẳn lên. Có người đi chuẩn bị, có người hóng hớt, tất cả đều hướng về điểm xuất phát trên núi. Chẳng bao lâu sau, nhân viên công tác đã sắp xếp xong đường đua.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]