Ông Cổ là ai? Là bậc thầy nổi tiếng trong ngành đồ cổ, tên đầy đủ là Cổ Thiên Mãnh.
Mà Thái Cổ chính là tên tập đoàn đồ cổ của Cổ Thiên Mãnh.
Cổ Thiên Mãnh liếc qua ông chủ: “Tôi diễn tốt chứ? Nghe nói bức tranh này của ông lấy từ Thái Cổ hả? Sao tôi không biết?”
“…”
Ông chủ cảm thấy bối rối.
Tôi vừa giả vờ trước mặt Cổ Thiên Mãnh sao? Đây không phải là bốc phét sao?
Cả phố đồ cổ này đều là người của Thái Cổ! Nghĩ lại vừa rồi mình còn đùa giỡn ông Cổ! Ông chủ toát mồ hôi hột, cảm thấy mình không còn tương lai nữa.
Cổ Thiên Mãnh khinh thường chế giễu ông chủ vài câu, không thèm để ý đến ông ta, coi ông chủ như rác rưởi.
Ông chủ đắc tội lão làng, chỉ đành đứng bên cạnh mang vẻ mặt đầy nịnh nọt, cho dù người ta chẳng thèm nhìn ông ta.
“Ông Cổ, tôi có mắt…”
Cổ Thiên Mãnh nói: “Nói ít thôi…”
“…”
Ông chủ ngượng ngùng, không dám nói gì, đành gắng gượng mà cười như thái giám, bộ dạng đó thật giống như một đứa trẻ biết lỗi.
Cổ Thiên Mãnh đang dành toàn bộ chú ý vào Trần Hạo: “Chàng trai, tôi còn chưa biết tên của cậu!”
Cổ Thiên Mãnh vừa nói vừa đưa trả lại bức hoạ gốc cho Trần Hạo.
Trước đây, ông Cổ có ý tốt nhắc nhở, bây giờ lại không tham đồ quý mà trả lại khiến Trần Hạo càng có ấn tượng tốt với ông ta.
Bức Hồng Y La Hán có giá trị rất lớn, nếu Cổ Thiên Mãnh thật sự có lòng riêng, thì chỉ cần hô một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1128708/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.