“Không nghiêm trọng đến thế đâu đúng không?”, Trần Hạo lúng túng xoa mũi.
“Vậy anh có chịu nhận lỗi không?”, Tống Ninh Mông tỏ ra tủi thân cứ như thể Trần Hạo không thừa nhận trong giây tiếp thì thì cô bé có thể chống nạnh hát khúc oan Đậu Nga vậy.
“Anh nhận anh nhận!”, Trần Hạo dở khóc dở cười.
Vẻ mặt của Tống Ninh Mông thay đổi trong chốc lát, Trần Hạo chưa dứt lời, cô bé đã cười hì hì: “Anh đồng ý rồi không được hối hận đâu đó!”
Cô bé nói xong liền chạy vào trong phòng: “Ông ơi, cháu đến thăm ông đây! A, chị Phi Nhi cũng ở đây ạ!”
“Cơ thể của anh Hạo vừa hồi phục, phải thường xuyên vận động, buổi chiều em cũng không có việc gì, để em đưa anh Hạo ra ngoài chơi một chút nhé!”
“Ninh Mông, đừng nghịch nữa!”, Bạch Phi Nhi rõ ràng rất bất lực trước cô nhóc tinh nghịch này.
Cô bé này còn chê chưa đủ loạn mà muốn đưa Trần Hạo ra ngoài chơi nữa à?
“Ông ơi, ông nói gì đi!”, Tống Ninh Mông kéo tay ông Bạch lắc lắc.
“Ha ha, đi đi. Đưa thằng bé đi gặp mọi người, phơi nắng, hít thở không khí!” những lời nói của ông Bạch dường như có ý tứ gì đó, khiến cho vẻ mặt của Bạch Phi Nhi thay đổi,
Tống Ninh Mông vốn đến thăm ông Bạch lập tức tỏ vẻ như nhận được thánh chỉ: “Vậy cháu đi đây, hôm khác cháu sẽ đến thăm ông!”
“...”
Trần Hạo đứng ngoài cửa nghe được mà trợn mắt há hốc mồm, còn có tình tiết như này nữa hả? Anh là đồ vật sao? Chào hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1128680/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.