Không bao giờ nghĩ rằng anh cũng có ngày giác ngộ. Lâm Cảnh Chi cười mỉm, hỏi tôi: "Muốn thử không?"
Tim tôi lỡ nhịp và tôi suýt chết, sống với loại đàn ông này quá nguy hiểm. Nhưng đó chỉ là anh nói đùa mà thôi hoàn toàn không có ý định lăn giường với tôi. Anh ấy vẫn ngủ dưới đất, còn tôi ngủ trên chiếc giường lớn của anh.
Tôi thất vọng quá, lấy chồng mà không được lăn giường thì đến khi thành ma tôi vẫn còn tem à. Công việc hàng ngày của Lâm Cảnh Chi thường xuyên đi sớm về muộn, mặc dù đôi khi anh ấy tỏ ra thờ ơ với một số việc, nhưng vẫn đỡ hơn tôi có chủ động cũng không được đáp lại.
Tôi thường nghĩ về lý do tại sao Lâm Cảnh Chi chưa bao giờ chủ động nói rõ về mối quan hệ này, chia tay hay không để tôi còn đi tìm anh khác. Tôi tựa cằm lên bàn rồi suy nghĩ, anh không thích tôi, nhưng tôi cũng xinh mà."
Nhưng xét cho cùng thì anh ấy vẫn muốn số tiền tôi đưa cho anh ấy hàng tháng phải không? Thế cũng tốt, ít nhất anh ấy cũng có thứ gì đó từ tôi, coi như công chăm sóc tôi đi.
Sau khi từ trại trẻ mồ côi côi về, tôi cứ nghĩ mối quan hệ đã phát triển thêm, nhưng tôi có cảm giác anh đang cố đè nén lại.
Tôi không biết mình đang vui mừng vì điều gì, nhưng tôi bắt đầu sắp xếp những món quà nhận được từ trẻ em ở trại trẻ mồ côi với tâm trạng vui vẻ. Hầu hết đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-70-van/2788038/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.