Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, mũi tôi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng quen thuộc của bệnh viện. Tôi nằm nhìn lên trần nhà một lúc, ánh sáng tự nhiên xuyên qua cửa kính. Mẹ tôi đang ngồi bên giường bệnh gọt táo, nhìn thấy tôi tỉnh lại liền đặt quả táo xuống, đứng dậy chỉ vào tôi mắng: “Được rồi, Hạ Vi Lan, loại đàn ông nào có thể quyến rũ đến mức con phải làm chuyện ngu xuẩn như vậy?”
Ủa tôi có làm gì đâu, chỉ đi ngăn người ta làm chuyện dại dột thôi mà: "…"
Mẹ mắng tôi thêm vài câu, sau đó hạ giọng, dịu giọng nói: “Quên đi, thằng bé ban nảy trông rất đẹp trai, lại giống một người nữa. Nhìn thấy anh chàng đẹp trai thì ngất xỉu luôn, con có thể thay đổi được không? Hơn nữa, không phải con vừa chạy về nhà khóc lóc và nói rằng mình thất tình vì tên xấu xí đó đã từ chối con sao? Chậc, quả nhiên những gì người như con nói, cho tiền mẹ cũng không tin. Khi nhìn thấy một anh chàng đẹp trai, vết thương lòng của anh sẽ lập tức được chữa lành."
Không, chờ đã tôi không hiểu mẹ tôi đang nói gì nữa, mẹ tôi còn muốn nói gì đó, nhưng khi Lâm Cảnh Chi đã gõ cửa phòng bệnh, mẹ tôi nuốt hết lời mắng mỏ, tức giận: “Đây, anh chàng đẹp trai mà dù đang bệnh vật vã cũng muốn gặp?”
Đó là cùng một người, nhưng tôi không dám nói. Lâm Cảnh Chi đứng cạnh giường bệnh hỏi tôi: “Em không sao chứ?”
Tôi nắm lấy chiếc chăn, không muốn nhìn thẳng vào anh ấy: “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-70-van/2788036/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.