Những ngày sau đó, nàng đã rất cố gắng.
Buổi sáng đều cố đi chợ…mua những thứ bổ dưỡng về.
Ngày nào nàng cũng làm món hầm.
Xưa kia, nhìn thấy đồ hầm, nàng muốn ói. Nay cũng chẳng khá hơn, không chỉ muốn ói, mà mỗi lần ăn còn thấy rất đắng.
Nhưng nàng vẫn ăn, ăn vì đứa trẻ trong bụng, ăn vì anh…nàng sẽ thật béo, cho anh an lòng.
Đôi lúc nàng tới đại bản doanh nói chuyện với Út Linh, Hai, Tư, Cẩm,họ thi thoảng hay nhắc tới Việt, nhắc tới những kỉ niệm anh em bao năm,khi đó nàng lắng nghe rất chăm chú, không bỏ sót một chữ.
Út Linh phát hiện, có những chuyện, cô kể tới chục lần; chị cả cũngthuộc làu làu; nhưng chị vẫn bắt cô kể lại; mỗi lần đó, ánh mắt chịthường rất sáng!
Có lần Uyên gọi điện…Nó hỏi nàng sao rồi? Nàng nói nàng lấy chồngrồi, nó hỏi nàng lấy ai, nàng nói nàng lấy Việt, người lần trước nó gặpđó, nó hỏi vợ chồng son thế nào, nàng nói chồng nàng đã tới một nơi rấtxa rồi; nàng còn cười cười nói, anh ấy để lại cho nàng nhiều thứ lắm,của cải ăn cả đời không hết, còn cả đứa con để khi nàng già, có ngườichăm…
Uyên không nói gì, chỉ biết buổi chiều hôm đó, nó đã bay vào Nam, ởvới nàng nửa tháng, nàng phải đuổi mãi, nó mới chịu về, nó đang làmgiảng viên thực tập, còn có chồng có con…nàng cũng không muốn trong mắtngười khác nàng là kẻ đáng thương.
…..
Thấm thoát cũng là ngày thứ một trăm…
Nàng nói với Hai nàng nhớ anh!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chon-ai-sieu-mau-hay-osin/2032684/quyen-2-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.