Cứ ngỡ câu trả lời của mình đã khiến đối phương đủ shock, Tô Tiểu Hy cười cười, khoe chiếc răng khểnh khiêu khích:
- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Hy vọng anh không hối hận. Giờ anh thuộc chủ quyền của tôi rồi đấy nhé!
Trương Đình Dương bất giác nhoẻn miệng, tươi tỉnh nói:
- Hay để chứng minh thực lực lời nói này, cậu chuyển tới nhà tôi ở đi! Nghe bác La bảo tiền thuê phòng trọ hàng tháng của cậu đắt đỏ lắm. Giờ tôi thuộc về cậu rồi, không thể để cậu khổ cực kiếm tiền được!
Ngoài miệng, Tô Tiểu Hy chối đây đẩy:
- Ấy, ai lại thế? Tôi đâu có muốn lợi dụng lòng tốt của người ta kia chứ!
Nhưng trong thâm tâm, cậu mừng rỡ như điên. Tuy là chia tiền phòng với bạn ở ghép. Nhưng dù gì cũng mất 500 đồng một tháng. 500 đồng đó! Cơ hội ngàn vàng trước mắt, có ai ngu mà lại từ chối đâu? Chỉ là mẹ cậu từng dặn:
- Mày được người ta tặng cái gì, trước hết là phải từ chối. Sau khi đẩy qua đẩy lại ba lần mới được phép bẽn lẽn nhận, thế thì người ta mới nhìn mình như con người văn minh, không tham lam, hiểu chưa?
Thế mà, cậu từ chối chưa tới hai lần, Trương Đình Dương đã nuối tiếc thở dài:
- Hầy, tôi đâu có nghĩ cậu là người như thế. Chỉ là tôi nợ cậu, muốn báo đáp thôi. Nhưng...làm cậu khó xử rồi. Nếu cậu đã nói vậy, thì cũng đành.....
Anh rầu rĩ quay mặt, hướng cửa mà bước đi.
Tô Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-cho-em-lau-roi/2544822/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.