Chu Tự Hành bị ôm đến ngây ngẩn cả người.
Tình huống gì đây? Sao anh ta lại ôm mình thế này?
“Này…anh tỉnh táo lại đi…” Chu Tự Hành vất vả đẩy tay Hạ Tập Thanh ra.
Không đẩy còn đỡ, vừa đẩy, Hạ Tập Thanh đang chôn đầu trong hõm cổ thở ra một hơi, hương vang đỏ hòa quyện với luồng khí ấm áp theo sườn cổ luồn vào trong tai Chu Tự Hành, ngọn lửa bùng cháy, cả người cậu như bị thiêu bị đốt.
Trong nháy mắt, Chu Tự Hành bừng tỉnh, tiếng chuông cảnh báo vang vọng trong đầu, không cách nào lờ đi.
“Này!”
Cậu nhanh chóng thoát khỏi cánh tay Hạ Tập Thanh, cũng không rảnh mà lo cho đai an toàn của anh nữa, trực tiếp khởi động xe, lái đến khách sạn trong sự bàng hoàng.
Rõ ràng không uống rượu, nhưng Chu Tự Hành lại cảm thấy cả người không thanh tỉnh, đầu óc toàn ảo giác, giống hệt cảm giác vừa nãy trong đường hầm. Loại cảm giác này xa lạ mà cường thế, hung hăng xâm chiếm toàn bộ giác quan của Chu Tự Hành, không để cậu kịp chống cự.
Trước khi xuống xe, Chu Tự Hành đội mũ lên, sự hoảng loạn vừa rồi còn chưa hoàn toàn tiêu tán, hại câu khẩu trang cũng quên đeo, cứ như vậy đỡ Hạ Tập Thanh vào khách sạn.
May là lúc trước có nghe Tưởng Nhân nói qua, sắp xếp khách sạn cho Hạ Tập Thanh ngay cạnh khách sạn cậu ở, nếu không Chu Tự Hành sẽ không biết Hạ Tập Thanh ở chỗ nào.
Giờ đã là hai ba giờ sáng, nhân viên tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-thich-hinh-tuong-cua-em-2/2643637/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.