Tần Dã không đáp.
Sau đó anh ta cúi đầu, ánh mắt dừng trên người cô, đánh giá từng tí một.
Cô gái trước mặt không cao, có lẽ chỉ đến bả vai anh ta, cùng lắm là hơn hai mươi tuổi, rất gầy, nhìn qua có vẻ là một cô gái yếu đuối, không hề có tính công kích.
Da cô rất trắng, mặt mộc không trang điểm, tóc đen dài đến lưng.
Vào đầu xuân tháng 3, cô mặc quần jean dày vừa phải và áo thun trắng, bên ngoài là áo dệt kim màu xanh lá cây, giày vải trắng, cách ăn mặc rất ngoan và thuần khiết.
Nhưng cũng vẫn toát lên vẻ xinh đẹp.
Chị gái anh ta điên rồi?
Sợ con nhóc này sống quá lâu?!
Đôi mắt anh ta híp lại, vẻ mặt nghiền ngẫm, không mặn mà không nhạt hỏi: “Cô chính là trợ lý chị tôi đề cử tới đây?”
“Vâng.” Hạ Thụ cong khóe môi trả lời.
Khi cô cười lên có hai lúm đồng tiền nhỏ, nhìn rất đáng yêu.
Tần Dã thầm “chậc” một tiếng, chậm rãi nghiêng người cho cô vào phòng.
Trong nhà ổn hơn nhiều so với dự đoán của Hạ Thụ, không quá giống một bãi rác lộn xộn như Abel nói, nhưng thật sự không biết nên đặt chân ở đâu.
Hạ Thụ hờ hững, đứng ở một chỗ tương đối sạch sẽ, cười nhìn anh ta.
Tần Dã vẫn ôm hai tay quan sát, hỏi: “Tên là gì?”
“Hạ Sấu.”
“Chữ nào?”
“Sấu trong chảy trôi.” Cô hơi rũ mắt, nhưng lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, nở nụ cười bình tĩnh.
Có vẻ anh ta đang nhẩm lại, khẽ hừ: “Nghe không hay.”
Hạ Thụ từ chối cho ý kiến.
“Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-muon-em/265039/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.