Tối đó, Hạ Thụ không biết về sau dưới nhà xảy ra chuyện gì. Sáng sớm hôm sau, Hạ Thụ đã hạ sốt, tuy rằng không phải đi học nhưng cô vẫn xuống tầng ăn sáng đúng giờ.
Sắc mặt Hạ Mẫn Quân cực kỳ khó coi, không hề bày ra vẻ mặt hòa nhã với Hạ Thụ và Tống Hành, ăn xong thì đi vào bếp không ra.
Cả bữa ăn Mã Tuấn cũng sợ hãi rụt rè, không nói một câu. Ánh mắt sưng phù không kém Hạ Thụ, xem chừng đêm qua cũng khóc rất nhiều.
Trước kia dù ghét trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn có thể giả vờ.
Ngày hôm qua cãi nhau ồn ào như vậy, không thể nghi ngờ là đã đâm thủng tầng vách ngăn cuối cùng, thái độ như thế nào thì hoàn toàn biểu hiện ra bên ngoài.
Khi đối mặt với Hạ Thụ, Hạ Mẫn Quân vẫn hơi giả vờ.
Nhưng đối mặt với Tống Hành, bà ta lười phải giả vờ.
“Đừng để ý đến họ!” Hạ Thụ cũng không thèm che giấu sự chán ghét với họ, hầm hừ nói với Tống Hành.
Tống Hành bật cười, trước khi đi học thì dặn dò cô đừng tranh chấp nữa, cũng cẩn thận của lại bị cảm.
Mọi người lục tục rời đi, Hạ lão gia gọi Hạ Thụ vào thư phòng.
Chuyện tối qua xảy ra quá bất ngờ, lúc sau hai ông cháu cũng chưa nói chuyện với nhau. Sáng nay lúc ăn cơm, bầu không khí vẫn rất cứng ngắc, Hạ Thụ còn không thèm chào lấy lệ.
Lúc này trong thư phòng chỉ còn hai người, bầu không khí càng cứng ngắc hơn.
Một lúc sau, Hạ lão gia mới thở dài, giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-muon-em/265028/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.