Sinh nhật mười sáu tuổi, tâm trạng của Hạ Thụ gặp phải sự thay đổi quá lớn, trải qua đau khổ rồi lại vui vẻ.
Sau khi người nhà họ Hạ trở về đã tổ chức cho Hạ Thụ một party sinh nhật nho nhỏ, từng người một đều tặng quà. Hạ lão gia hy vọng Hạ Thụ có thể bình an cả đời, nên tặng cô một tấm thẻ bài Phật bằng vàng ròng. Hạ Hùng Hải tặng một chiếc máy tính xách tay kiểu dáng mới nhất, còn âm thầm tặng một chiếc cho Tống Hành.
Hạ Mẫn Quân đơn giản hơn, tặng một chiếc lắc tay thủy tinh màu hồng nhạt. Hạ Thụ đều nói rất thích.
Ngày hôm sau là ngày thi cuối tháng. Sáng sớm thức dậy, trang trí sinh nhật trong phòng khách còn chưa kịp tháo xuống. Hạ Thụ dậy hơi muộn, lúc đến phòng ăn thì những người khác đều đến rồi.
“Ông nội, ba, cô.” Cô gọi từng người lớn trong nhà, ánh mắt vô tình lướt qua chỗ trên bàn của thiếu niên, mỉm cười: “Xin lỗi, tớ đến muộn.”
Tống Hành yên lặng nhìn cô.
“Tiểu Mộc và A Hành hôm nay có kỳ thi nhỉ.” Hạ Hùng Hải cười ha hả, gọi dì giúp việc mang thêm chén đũa cho cô: “Không sao, ngủ nhiều một chút, ngủ đủ rồi thì tinh thần tốt, lên trường thi cũng có tinh thần.”
“Cảm ơn ba.” Nét mặt Hạ Thụ tươi cười ngọt ngào.
Sáng nay không khí bữa ăn tất cả đều như bình thường, chỉ có Mã Tuấn, bắt đầu từ lúc Hạ Thụ vào bàn đã có hơi khác thường.
Cậu ta không ăn như hổ đói giống thường ngày, ngược lại có hơi sợ hãi rụt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-muon-em/265023/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.